Chương 36: Từ Thiên Thu Ra Đi

Tạ Tiểu Chu: "..."

Logic của bác sĩ chỉ đơn giản là rất thô bạo.

Hắn không tin vào cảm tình, cho nên khi ai đó bày tỏ tình cảm với hắn, thì hắn không hề cảm động, mà chỉ có tò mò.

—Tại sao người này lại yêu tôi?

——Không được, tôi phải nhìn thử và nghiên cứu bộ não của người này một chút.

Tạ Tiểu Chu không thể không cảm ơn Từ Thiên Thu.

Cảm ơn đã giúp cậu loại trừ một phương án sai.

Vì xét cho cùng, BOSS của mỗi chương trình đều không giống nhau, ngay cả Tạ Tiểu Chu, mỗi khi cậu như qua loa mà đưa ra quyết định, nhưng kỳ thực đều đã cân nhắc rất kỹ lưỡng.

Nếu coi BOSS như một chuỗi dữ liệu không thể thay đổi, rồi cứ sử dụng cái kịch bản cứng nhắc kia để đối phó với bọn hắn, thì kiểu gì cũng chết sớm.

Tạ Tiểu Chu trong lòng nghĩ cái gì, trên mặt lại càng không hề lộ vẻ, chỉ lười biếng nói: "Cũng thú vị ha.

"Bác sĩ bị Tạ Tiểu Chu cự tuyệt coi thường, tất cả kết quả thí nghiệm đều bị nói không đáng một đồng. Bây giờ cuối cùng cũng nhận được câu trả lời khẳng định, liền nóng lòng giải thích:"Tôi nghĩ cảm xúc là thứ có thể hình dung được, vui buồn, phấn khích, yêu, ghét...! Mỗi biểu hiện của cảm xúc, đều sẽ do não kiểm soát mà bắt đầu sinh ra phản ứng"

"Cho nên tôi giữ cậu ta lại, muốn đợi tình yêu tích lũy đến một trình độ nhất định, sau đó nghiên cứu những thay đổi trong não của cậu ta."

[Hahahaha, cười chết tôi mất]

[Từ Thiên Thu:

Tôi là người đặc biệt.

Bác sĩ: Không, cật chỉ là vật thí nghiệm thôi]

[Từ Thiên Thu: Bác sĩ, em yêu anh.

Bác sĩ: Tôi nghĩ não cậu có vấn đề, hay là để tôi chữa cho cậu đi?]

[ Fans của Từ Thiên Thu có phải đã bị vã cho đỏ mặt rồi không? Nếu tôi mà mấy người, tôi sẽ không dám nói trong phòng phát sóng trực tiếp này nữa]

[Ai nói tôi sẽ không dám?

Tôi nghĩ Thiên Thu chắc chắn sẽ lật bài!]

[Vậy thì đánh cược đi?]

[Không, tôi không chơi, tôi lại càng không tin Thiên Thu sẽ thua Tạ Tiểu Chu kia!]

Không chỉ khán giả, ngay cả bản thân Từ Thiên Thu cũng không tin.

Cậu ta sững sờ, phải mất hồi lâu mới tìm về thanh âm của chính mình: "Bác sĩ, ý ngài là gì...! Tôi yêu ngài! Đó là sự thật!"

Trong mắt cậu ta lại bắt đầu ức ra nước mắt, như đã chịu tổn thương sâu sắc, giọng nói mang đầy vẻ thành khẩn, "Lần đầu tiên nhìn thấy ngài, tôi liền cảm thấy ngài là thần linh của tôi, cũng vì ngài mà đồng ý dâng lên toàn bộ!"

Nhưng bác sĩ đã hoàn toàn mất hứng thú với Từ Thiên Thu, đối mặt với màn bày tỏ chân tình này, bác sĩ cũng không có chút phản ứng.

Sỡ dĩ bác sĩ giữ Từ Thiên Thu lại, vốn cũng chỉ là để thí nghiệm thôi.

Nhưng hiện tại hắn đã có càng nhiều thứ hấp dẫn hơn, không cần lãng phí thời gian cho loại hạ phẩm này.

Thấy vậy, Từ Thiên Thu không khỏi lo lắng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!