Chương 32: Hoàn Thành Cảnh Quay

Dòng sông vẫn đang chảy xiết.

Tế đàn dần sụp đổ, sóng nước tràn vào làm ướt quần áo của Tạ Tiểu Chu, chẳng bao lâu nữa cậu sẽ chết đuối trong dòng sông chảy xiết này.

Nhưng cậu lại không sợ hãi chút nào, vẫn đứng đó, ngoan ngoãn chờ đợi sự lựa chọn của Thần Minh.

Thần Minh xuất hiện cách đó không xa.

Những luồng hơi nước bốc lên từ mặt sông, vây quanh vị thần đó, thấy nó lộn nhào dữ dội, dường như phản chiếu những cảm xúc đang giằng xé trong lòng ông.

Thần dữ và thần sông không thể đạt được mục tiêu thống nhất.

Thần sông lạnh lùng nói: "Đây là tân nương của ta."

Tà Thần lại đắc ý cười: "Ngươi vừa rồi còn không có nghe thấy sao? Cậu ta nói yêu ta."

Hơi thở của Thần Sông chìm xuống, hàn ý bức người: "Cậu ta lúc trước ước nguyện làm tân nương của ta, cũng là đã ta nhận lời trước rồi."

Tà Thần không quan tâm lắm, lặp lại: "Cậu ta, cậu ta nói yêu ta."

Thần Sông: "..."

Thần Sông còn chưa nói, Tà thần lại nói: "Cậu ta yêu ta."

Thần Sông chịu không nổi nữa: "Có thể nói cái khác được không?"

Tà Thần: "Hữu dụng là được."

Tà Thần lúc này tâm trạng có vẻ không tồi.

Trong buổi lễ hiến tế đó, Tạ Tiểu Chu đã làm tân nương của hắn, chỉ để cứu tên kia.

Điều này đại biểu rằng, trong lòng Tạ Tiểu Chu, hắn sẽ không bao giờ tốt hơn tên kia.

Đó là lý do tại sao Tà Thần mới tự sa ngã, thu mình trong sâu trong chính cơ thể của mình, không ra ngoài tranh đoạt.

Nhưng tới gần lễ hiến tế, hắn vẫn là không nhịn được liếc mắt nhìn Tạ Hiểu Châu.

Nhưng cái liếc mặt này, lại khiến hắn cảm nhận được sâu trong thâm tình.

Tạ Tiểu Chu nói rằng cậu lúc đầu bị Thần Sông mê hoặc, chỉ là sau khi Tà Thần biến mất, cậu mới nhận ra mình người mình thực sự yêu chính là Tà Thần.

Đến nỗi hai ý thức thích cái gì, tự nhiên bị Tà Thần làm lơ.

Mặc dù là như vậy, nhưng Tà Thần vẫn không biết mệt

Cơ thể này, phải đoạt lấy! Tân nương này, là của hắn!

Thần Minh nhất thể hai hồn.

Hoặc là gió đông lấn át gió tây, hoặc là gió tây lấn át gió đông, mà hiện tại Tà Thần đã thức tỉnh, thậm chí có thể cùng Thần Sông không phân cao thấp, ai cũng không làm gì được ai.

Tạ Tiểu Chu ngước nhìn Thần Minh.

Nhìn vẻ mặt thay đổi của hắn, khí chất khác nhau trong nháy mắt xuất hiện, có thể thấy được hai vị Thần Minh này đang bí mật tranh đoạt thân thể.

Tạ Tiểu Chu có chút áy náy, đuôi mắt hiện một mảnh rụt rè đỏ bừng, cầu khẩn: "Xin ngài không cần vì tôi mà khắc khẩu khó xử, chuyện này tất cả đều là tôi sai, xin hãy trách tội.

"Tà Thần cùng Thần Sông đồng thời liếc mắt một cái. Lễ phục của Tạ Tiểu Chu dã ướt sũng, dán chặt vào cơ thể càng làm nổi bật dáng người mảnh mai của cậu, tựa hồ chỉ cần gió thổi một cái cậu liền bay đến giữa mặt sông. Một tân nương nhu nhược như vậy, làm sao có thể trách tội? Tà Thần và Thần sông đạt được đồng thuận - chuyện này không liên quan gì đến Tạ Hiểu Châu, tất cả đều là lỗi của tên này. Nếu không có anh chàng đó thì Anh ta đã có cô dâu này từ lâu rồi. Tà Thần trực tiếp vạch trần khuyết điểm của Thần Sông, mỉa mai nói:"Thân là một Thần Minh, lại bị phàm nhân lừa gạt, còn dám tự xưng là Thần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!