[!!!]
[Ahhh]
[Tà Thần thế mà không thể chống đỡ nổi một ngày, thực sự không thể chống đỡ hết một ngày!]
[Đúng là không lỗ khi gia nhập nhóm của Tà Thần, tôi hài lòng—]
[Vậy thì, Thần Sông có xuất hiện nữa không? Tu La Tràng, tôi đợi tôi đợi tôi quá đợi]
Tà Thần lại ném thêm một câu: "Đã hiểu chưa?"
Sau khi khóc xong, Tạ Tiểu Chu đáy mắt còn có chút ửng đỏ, mờ mịt nhìn Tà Thần: "Ý của ngài là...!"
Tà Thần quay đầu lại, cứng rắn nói:" Ta muốn nàng làm cô dâu của ta.
"Hắn dừng lại, như là hứa hẹn," Ta cũng sẽ bảo vệ cậu giống như tên kia.
"Tạ Tiểu Chu có chút ngẩn ra, tựa hồ như đang do dự. Tà Thần có chút thẹn quá hóa giận:"Sao, cậu không tin ta à?"
Nhìn thấy phản ứng của hắn, Tạ Tiểu Chu nhanh chóng cúi đầu rụt rè nói: "Không, không phải, tôi tin mà..."
Tuy rằng Tà Thần nói như vậy, nhưng xem biểu hiện lúc trước của hắn, bảo người tin, người cũng không tin.
Tà Thần cũng nhớ lại những gì mình đã làm trước đây.
Lúc trước, hắn xác thực là muốn cái mạng nhỏ của Tạ Tiểu Chu.
Nhưng lúc trước là lúc trước, hiện tại là hiện tại.
Hắn đã thay đổi suy nghĩ của mình.
Lúc đầu, Tà Thần vì tên kia đã chọn Tạ Tiểu Chu, nên hắn mới ghét bỏ.
Nhưng quay đầu lại nghĩ, nếu Tạ Tiểu Chu yêu tên kia, nên không chịu làm Nương nhà hắn, vậy chẳng phải là đang chứng minh hắn thua tên kia sao? Hơn nữa, làm sao hắn có thể thích một người mà tên kia không thích?
Sau nhiều lần cân nhắc, cũng chỉ có thể lựa chọn Tạ Tiểu Chu.
Tà Thần nhìn bộ dáng trốn tránh của Tạ Tiểu Chu trước mặt, trong lòng có chút cáu kỉnh
- chẳng lẽ hắn thực sự kém hơn tên kia sao?
Hắn đưa tay nắm lấy cằm Tạ Tiểu Chu, bắt cậu phải ngẩng đầu nhìn mình: "Sao, cậu không muốn à?"
Tạ Tiểu Chu không trả lời câu hỏi của hắn, mà là kêu đau một tiếng: "Đau..." Cậu cụp mi, nhẹ nhàng nói: "Anh vừa nói, sẽ không làm đau tôi mà...
"Vừa mới nói xong, đã thô lỗ muốn động thủ, thật sự khó có thể tin được. Tà Thần chậm rãi buông lỏng sức lực. Vừa thả ra, hắn đã nhìn thấy vệt đỏ hung tợn trên làn da trắng nõn của Tạ Tiểu Chu, thật lâu sẽ không tan đi. Nhìn những chỗ khác, trên người một mảnh lộn xộn, đều là do hắn gây ra. Nhân loại thật mong manh. Tà Thần hừ lạnh một tiếng, hai chắp tay ra sau lương:"Chờ đến khi cậu làm tân nương của ta, thì sẽ không đau nữa.
"Nếu được Thần Minh thương xót, nhân loại có thể có được sự sống vĩnh hằng. Tạ Tiểu Chu: Thứ tốt như vậy cũng không phải là rất muốn nha. Cậu trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vẻ mặt vẫn là rụt rè:"Thật sao?"
Tà Thần: "Thần Minh sẽ không bao giờ lừa gạt thiên hạ.
"Tạ Tiểu Chu liếc nhìn Tà Thần thật cẩn thận, rồi lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Tà Thần:"...! Cậu đang nhìn loại mắt gì vậy?!"
Tạ Tiểu Chu: "Không, không có gì.
"Cậu hơi rụt người lại, cùng Tà Thần giữ khoảng cách. Tà Thần càng thêm khó chịu. Tại sao cậu ấy lại sợ hắn? Hắn đang muốn kéo người trở về, lại nhớ tới lời hứa vừa rồi, lập tắc rút tay lại. Để chứng minh hắn so với cái tên kia tốt hơn, cần phải nhịn. Phải nhịn!"Ta đã nói, ta sẽ không làm tổn thương cậu." Để tăng thêm độ tin cậy, Tà Thần lặp lại một lần nữa, "Thần sẽ không nói dối."
Tạ Tiểu Chu vẫn chưa hoàn toàn tin: "Thật sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!