Mới sáng sớm dịch ngay chương này thì xác định cả ngày của ta đều sẽ xui xẻo đến mức muốn động thổ:))
Ngài đừng đi..."
Tạ Tiểu Chu úp má ở vào lòng bàn tay hắn, nhu hòa như cừu non.
Khi đôi mắt ngần ngập nước cùng thủy quang của cậu nhìn qua, không ai có thể từ chối yêu cầu của cậu ấy.
Thần Sông nhìn Tạ Tiểu Chu.
Tạ Tiểu Chu khóe môi mấp máy, nhẹ giọng phun ra hai chữ: "Cầu ngài."
Lúc này, Thần Sông lại muốn ở lại.
Nhưng mà, không phải hắn không muốn ở lại mà là hắn buộc phải rời đi.
Đây đã là một quy luật, một quy luật mà ngay cả Thần Minh cũng không thể chống lại.
Cuối cùng, Thần Sông chỉ có thể nói một câu: "Đừng khóc..."
Hắn đứng trên cao, ngồi trên điện thờ, lắng nghe những lời cầu nguyện của thế nhân.
Hắn chỉ biết ban cho, sẽ không thu hồi, cũng sẽ không làm thế nhân thất vọng, mặc kệ là cái gì nguyện vọng, đều có thể hoàn mỹ hoàn thành.
Nhưng lần này, hắn đã làm cho Tạ Tiểu Chu thất vọng và khiến cậu ấy lại bật khóc.
Trải nghiệm chưa từng thấy này khiến anh không khỏi hụt hẫng, khi nước mắt tuôn rơi, một cảm giác khó tả nổi lên từ trái tim và lan đến các cơ quan nội tạng của anh.
"Ta xin lỗi." Hắn nói.
Cuối cùng, hắn nhìn Tạ Tiểu Chu một cái nhìn thật sâu, như muốn khắc sâu khuôn mặt lưu luyến này vào sâu trong trí nhớ, sau đó hắn vung tay áo lên, hóa thành một đám hơi nước.
Tạ Tiểu Chu đưa tay định với lấy nó, nhưng hơi nước lại tự nhiên thoát ra khỏi kẽ tay cậu, không để lại gì.
Thần Sông đi rồi.
Tạ Tiểu Chu ngơ ngác nhìn về nơi Thần Sông biến mất, trên mi treo đầy nước mắt pha lê, nhưng trong tâm lại đang suy nghĩ chuyện khác.
Thần Sông tốt bụng biến mất, chính kẻ không giết người, cũng là kẻ rất dễ nói chuyện.
Không biết sau khi Thần cách biến mất, thì phải làm sao để vượt qua cảnh quay tiếp theo đây.
Tạ Tiểu Chu cụp mi, che đi suy nghĩ trong mắt.
Chợt khóe mắt cậu thoáng thấy một chiếc áo bào trắng quen thuộc lướt qua.
Tạ Tiểu Chu ánh mắt vội liếc nhìn, cậu kinh ngạc nói: "Thần Sông, ngài..."
Giọng nói đột ngột dừng lại.
Đứng trước mặt cậu không phải là Thần sông.
Tuy rằng dung mạo giống hệt nhau, cùng một bộ áo bào trắng, cũng cùng một mảnh vải đỏ che mắt, nhưng khí chất của hắn lại hoàn toàn khác biệt.
[Ai đây??]
[Thần sông sao lại trở lại?]
[Đây là Ác ý của Thần Sông sao? ]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!