Dù khuỷu tay bị va đập trầy xước, cô bé vẫn không hề kêu lên một tiếng đau đớn, ngược lại còn ôm chặt chiếc bánh kẹp thịt trong lòng. Đây là bánh cô bé muốn để lại cho anh trai, nhất quyết không thể để kẻ xấu cướp đi!
"Còn không chịu giao ra đúng không? Tao đánh chết mày!"
Gã đàn ông có vết sẹo trên mặt nhấc chân lên, định đá thẳng vào bụng cô bé.
"Dừng tay!"
Đúng lúc đó, Trần Nguyên chạy tới, đẩy gã mặt sẹo đi. Anh ta đỡ cô bé trên mặt đất dậy: "Tiểu Tuyết, em không sao chứ?"
Tiểu Tuyết lắc đầu, đôi mắt to ngấn nước vì sợ hãi. "Anh Trần Nguyên, gã xấu xa này muốn cướp bánh của anh cho em."
Trần Nguyên nghe vậy, lập tức trừng mắt nhìn gã sẹo, quát lớn: "Vương Mãng, căn cứ chúng ta đã có quy định cấm cướp bóc, mày muốn bị đuổi ra ngoài à?"
"Quy định cái gì mà quy định! Ông đây sắp chết đói rồi, tuân thủ cái quy tắc rách nát này thì có tác dụng gì?" Vương Mãng lớn tiếng gào thét. "Hôm nay con ranh này không giao đồ ăn ra, tao sẽ giết nó!"
Trần Nguyên tức giận nói: "Mày dám! Con bé là em gái của đội trưởng Lục, mày không sợ anh ấy biết chuyện sẽ tính sổ với mày sao?"
"Tính sổ?" Vương Mãng nhướn mày, tỏ vẻ không sợ lời đe dọa của Trần Nguyên. "E rằng giờ này hắn đã biến thành một xác chết rồi!"
Đôi mắt hắn lạnh lùng nhìn Trần Nguyên, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị.
"Ông đây sớm đã không ưa hắn. Giờ hắn chết rồi thì càng hay! Ở cái thế giới tận thế này còn ra vẻ thanh cao làm gì? Theo tao thấy, chúng ta ai lo thân nấy, sống được đến đâu thì sống."
Tiếng cãi vã của hai người đã làm kinh động đến những người khác trong căn cứ. Rất nhanh, một đám đông đã vây quanh họ. Lúc này, một người đàn ông gầy yếu khác trong đám đông đứng ra, ánh mắt lóe lên.
"Tôi thấy anh Vương nói đúng! Người không vì mình, trời tru đất diệt. Để sống sót, đừng nói là cướp đoạt đồ ăn, đổi con cho nhau ăn cũng là chuyện bình thường."
Nghe lời đó, những kẻ vốn đã có ý đồ xấu trong căn cứ như ngửi thấy mùi máu tươi, tham lam đứng sau lưng Vương Mãng. Còn những người yếu thế, với thân hình gầy gò, ánh mắt tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng.
Trong thế giới tận thế, mặt tối của con người sẽ bị phóng đại vô hạn.
Trần Nguyên nghiến răng nghiến lợi, anh biết một cơn bão sắp ập đến. Anh nhìn đám đông, trầm giọng nói: "Đội trưởng Lục sống chết chưa biết, chúng ta phải đoàn kết một lòng mới có thể vượt qua khó khăn này."
"Đoàn kết? Tao thấy mày sống trong mơ rồi!" Vương Mãng thô bạo ngắt lời Trần Nguyên. "Chúng ta bây giờ thiếu thuốc men, thiếu lương thực, dựa vào cái gì để đoàn kết?"
Sắc mặt Trần Nguyên thay đổi: "Vậy ý mày là gì?"
"Tao muốn chúng mày giao đồ ăn ra!" Vương Mãng nói, rồi vươn tay ra, định túm lấy Tiểu Tuyết đứng sau lưng Trần Nguyên.
Trần Nguyên định ngăn cản nhưng lại bị mấy người đi theo Vương Mãng vây lại, cả đám lao vào ẩu đả.
Tiểu Tuyết hoảng sợ lùi lại.
"Lại đây cho ông!" Vương Mãng thò tay muốn túm tóc Tiểu Tuyết.
Nhưng ngay lập tức, một con dao sắc bén từ đâu bay đến, đâm thẳng vào cánh tay hắn!
"A——" Cơn đau dữ dội ập đến, Vương Mãng ôm chặt cánh tay, hung tợn trừng mắt nhìn người vừa tới, đồng tử chợt co lại.
Là Lục Viễn Chu! Hắn vẫn còn sống!
"Đội trưởng Lục!"
"Tốt quá rồi! Đội trưởng Lục đã về!" Một người trong đám đông phấn khích reo lên.
Ánh mắt Vương Mãng lóe lên vẻ tàn nhẫn, hắn vung tay còn lại, định dùng dị năng.
Sau ngày tận thế, con người nhanh chóng điều chỉnh cơ thể để thích nghi, một số ít người đã kích hoạt được dị năng và trở thành dị năng giả. Dù Lục Viễn Chu không phải dị năng giả, nhưng anh có thực lực mạnh mẽ và tinh thần lực phi thường, vì vậy anh không sợ bất cứ ai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!