"Lục Viễn Chu? Anh đang ở đâu?"
Nghe thấy tiếng Giang Như Ý gọi trong không gian trồng trọt. Lục Viễn Chu lập tức đáp lại: "Anh ở đây."
Giọng nói từ tính dễ nghe của anh vang lên bên tai, Giang Như Ý mỉm cười: "Lát nữa em sẽ chuyển cho anh một ít khoai lang đỏ, khoai tây và ngô."
"Được." Lục Viễn Chu im lặng một lát, rồi lên tiếng: "Ngày mai là sinh nhật em gái anh, Tiểu Tuyết. Em có thể giúp anh mua một chiếc bánh sinh nhật không?"
"Được chứ! Không thành vấn đề!" Giang Như Ý đồng ý ngay lập tức. Nhờ có Lục Viễn Chu, với tài chính hiện tại, cô đừng nói mua bánh kem, mua biệt thự cũng mua nổi!
Thấy cô đồng ý, Lục Viễn Chu cũng mỉm cười. Anh muốn nói "cảm ơn", nhưng lại thấy hai từ đó quá xa cách. Cuối cùng, anh thốt ra một câu: "Đợi anh xong việc, anh sẽ đến gặp em."
"Ừm." Giang Như Ý gật đầu, trong lòng cảm thấy thật kỳ diệu! Hai người cách không trò chuyện, cảm giác rất thú vị. Giọng nói vượt qua không gian, họ còn có thể hẹn gặp mặt.
Lần cuối cùng họ gặp nhau là sau khi cô say rượu. Lục Viễn Chu khi rảnh rỗi rất thích kể vài câu chuyện cười, nhưng người ta cười không phải vì câu chuyện, mà vì vẻ mặt nghiêm túc của anh khi kể chuyện. Hôm đó, Giang Như Ý suýt chút nữa cười đến điên. Cô không ngờ một người lạnh lùng như anh lại có một mặt đáng yêu đến vậy.
Lục Viễn Chu tìm Trần Nguyên và Trương Thiết Quân cùng mọi người, cùng nhau đưa những vật tư Giang Như Ý chuyển đến vào kho.
Trần Nguyên xách theo một bao tải rỗng đi tới, nhìn thấy đống đồ ăn chất cao như núi trên đất, vẻ mặt anh ta lập tức kích động: "Đây là... ngô!" Anh đã lâu không ăn ngô, ngô luộc, ngô nướng, chả ngô, mỗi món đều là món khoái khẩu trong ký ức anh. Và bây giờ, không chỉ có ngô, còn có khoai lang đỏ, khoai tây và bí ngô.
"Toàn đồ tươi! Không bị đột biến!" Mọi người phía sau cũng hưng phấn không kém. Trương Thiết Quân cầm ngay một củ khoai lang đỏ, chưa kịp rửa đã cắn một miếng lớn. Nước khoai ngọt thanh lập tức lan tỏa trong khoang miệng: "Ngon quá!"
Bây giờ, trong căn cứ có đồ ăn bình thường. Tuy không thể phong phú như trước tận thế, nhưng cũng đủ để đảm bảo ba bữa một ngày. Họ không còn phải ăn thực vật đột biến hay những thứ độc hại nữa, đó chính là hạnh phúc lớn nhất đối với họ hiện tại! Hơn nữa, ăn những loại rau củ tươi này, chất độc trong cơ thể họ cũng dần giảm đi.
Trước đây họ chỉ miễn cưỡng sống sót, nhưng bây giờ, họ có thể sống tốt hơn! Mọi người tràn đầy hy vọng vào cuộc sống tương lai, làm việc cũng hăng hái và nhiệt tình hơn hẳn. Rất nhanh, tất cả rau củ đều được chuyển vào nhà kho.
Mọi người đang phấn chấn, thì Trần Nhân Nhân đột nhiên vội vã chạy tới.
"Anh cả! đội trưởng Lục! Không xong rồi!" Trần Nhân Nhân mặt đầy lo lắng nói: "Chị dâu và Tiểu Tuyết bị zombie cắn rồi!"
"Cái gì?" Lục Viễn Chu kinh ngạc, vội vàng chạy về hướng mà Trần Nhân Nhân chỉ. Trần Nguyên cũng cau mày đi theo.
Trên đường, Trần Nguyên kéo Trần Nhân Nhân lại: "Rốt cuộc là chuyện gì? Chị dâu và con bé đang ở trong căn cứ tốt đẹp, sao lại ra ngoài rồi bị cắn?"
Trần Nhân Nhân thoáng chút chột dạ. Cô lấy lại bình tĩnh, nặn ra hai giọt nước mắt: "Mọi người đều đi kiếm vàng. Em nói với họ rằng phải làm một người có ích, tìm kiếm giá trị bản thân, nên họ đi theo em ra khỏi căn cứ..."
"Làm loạn!" Trần Nguyên chưa nghe hết đã nổi giận. "Chị dâu mày từ khi sinh Tiểu Hổ xong thì cơ thể yếu đi, Tiểu Tuyết lại mới là đứa trẻ 6 tuổi, sao mày có thể để họ đi mạo hiểm?"
"Hơn nữa, căn cứ đã có quy định, người ốm yếu, người già và trẻ con không cần ra ngoài kiếm vàng. Căn cứ sẽ chia thức ăn cho họ. Bây giờ là tận thế, cuộc sống đã đủ khổ rồi, mày còn dạy họ những thứ 'linh tinh' của mày, rồi xúi giục họ ra ngoài mạo hiểm, quá đáng thật!"
Đây là lần đầu tiên anh cả mắng cô, Trần Nhân Nhân có chút tủi thân: "Là họ không nghe lời em, kết quả gặp phải zombie cấp cao. Em đã xông lên cứu họ, nhưng họ đã bị thương rồi. Sao có thể trách em được?"
"Mày không nên dẫn họ ra ngoài ngay từ đầu!" Trần Nguyên giận đến tím người, gầm lên, "Nếu chị dâu và Tiểu Tuyết có chuyện gì, tao sẽ lột da mày!" Nói rồi, anh vội vã chạy đến nơi xem xét tình hình.
Trần Nhân Nhân đi theo sau, không cam lòng cắn chặt răng, trong mắt lóe lên một tia sắc lạnh. Rõ ràng là họ vô dụng, tại sao lại đổ lỗi cho cô chứ!
Lục Viễn Chu vội vã chạy đến, phát hiện cánh tay Tiểu Tuyết bị zombie cào, còn bắp chân Nhã Tĩnh thì bị cắn. Để đề phòng họ biến dị rồi làm tổn thương người khác, cả hai đã bị mọi người dùng dây thừng trói lại.
"Anh ơi, có phải em sắp biến thành zombie không?" Tiểu Tuyết dù sao vẫn là một đứa trẻ, sau khi bị tấn công thì luôn trong trạng thái hoảng sợ và run rẩy. Khi nhìn thấy anh trai Lục Viễn Chu xuất hiện, cuối cùng cô bé cũng không kìm được nước mắt. Khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đỏ hoe, trông vô cùng đáng thương.
Nhìn bộ dạng của em gái, Lục Viễn Chu đau lòng không tả xiết. Anh siết chặt bàn tay, buộc mình phải bình tĩnh lại: "Tiểu Tuyết, em có tin anh không?" Anh nghẹn ngào hỏi.
"Có ạ! Em tin!" Tiểu Tuyết gật đầu mạnh, dần dần lấy lại bình tĩnh.
"Ngoan, không cần nghĩ gì cả, ngủ một giấc thật ngon. Tỉnh dậy sẽ không sao hết." Lục Viễn Chu cố cười, nhưng lòng như dao cắt. Một khi bị zombie cắn hoặc cào, trong vòng 48 giờ sẽ biến dị. May mắn thì kích hoạt dị năng, trở thành dị năng giả. Không may thì biến thành zombie. Nhưng mọi người đều biết, việc trở thành dị năng giả chỉ là "sừng lân lông phượng", đa số mọi người đều không thoát khỏi kết cục biến thành xác sống.
Bên kia, Trần Nguyên mắt đỏ hoe, nhìn Nhã Tĩnh bị zombie cắn, nghẹn ngào nói: "Đều tại anh, anh đã không bảo vệ tốt em."
Đôi mắt Nhã Tĩnh cũng đã ướt đẫm, cô an ủi anh: "Sao có thể trách anh được, là do em xui xẻo. Vừa quay đầu lại, một 'anh' mặt xanh lè đã cắn em hai phát vào chân rồi." Nhìn cô lúc này vẫn còn pha trò để an ủi mình, Trần Nguyên càng thêm tự trách. Một người đàn ông to lớn, không nhịn được ngồi xổm một bên ôm đầu khóc nức nở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!