*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khám phá trải nghiệm mới trên App Mọt Truyện!
- Hái hoa nhận thưởng mỗi ngày
- Nhận thông báo khi có chương mới
- Nhiều tính năng hấp dẫn chỉ có trên AppTải ngayKỷ Siêu nhìn theo Giang Như Ý vào phòng tiệc, điện thoại trong túi quần đột nhiên rung lên. Hắn lấy ra nhìn, rồi cúi đầu xem đồng hồ. Sau đó quay sang nói với Tống San San: "Anh có một số việc khẩn cấp của công ty cần xử lý, lên phòng trên tầng làm việc một lát.
Em ở đây tự mình tiếp đãi nhé."
"Không được đâu! Lát nữa con dậy, một mình em làm sao mà xoay sở được!" Tống San San vội vã kêu lên.
Kỷ Siêu bực bội nói: "Con quấy thì em dỗ nó thôi! Thôi được rồi, anh có việc gấp, lên trước đây. Lát nữa anh sẽ quay lại mà!"
Nhìn hắn thật sự lên lầu, Tống San San tủi thân, nước mắt chực trào.
Giang Như Ý vừa bước vào phòng tiệc thì nghe thấy có người gọi mình. Cô quay đầu lại, hóa ra là Đàm Phỉ.
"Đàm Phỉ, cậu cũng đến à?!" Đàm Phỉ, Giang Như Ý và Tống San San từng học chung một trường cấp ba, nên họ đều quen biết nhau. Giang Như Ý không bất ngờ khi thấy cô ấy.
"Như Ý, cậu đi với tớ. Tiện thể tớ có chuyện muốn hỏi cậu." Đàm Phỉ đứng dậy, kéo Giang Như Ý rời khỏi bàn, đi về phía cửa.
Ra ngoài thấy vẫn còn nhiều người, cô ấy kéo Giang Như Ý lên lầu. Các phòng trên lầu đều mở cửa. Cô ấy kéo Giang Như Ý vào một phòng bất kỳ, rồi đi thẳng vào phòng tắm và đóng cửa lại. Vẻ mặt đầy vẻ lén lút.
Giang Như Ý không nhịn được cười: "Cậu muốn hỏi gì mà bí mật thế?"
Đàm Phỉ nghiêm túc nhìn cô: "Như Ý, tớ hỏi cậu, giữa cậu và anh trai tớ còn khả năng quay lại không?"
Giang Như Ý càng thấy buồn cười: "Đàm Phỉ, cậu nói gì vậy? Anh cậu đã kết hôn rồi, tớ dù thế nào cũng sẽ không chen chân vào hôn nhân của người khác!"
"Thế lần trước anh ấy chờ cậu ngoài cửa phòng vệ sinh... Ý tớ là, có phải cậu vẫn chưa quên anh ấy không?"
"Chuyện của tớ và anh ấy đã là quá khứ, không có chuyện quên hay không quên." Giang Như Ý cười nhẹ nhàng, không chút gợn sóng.
Đàm Phỉ nghe xong, có chút thất vọng: "Tớ nói cho cậu biết, Trương Hiểu Hiểu kia không phải là người phụ nữ tử tế đâu!"
"Từ khi cô ta về làm dâu, bố tớ không ngày nào được yên, suốt ngày ầm ĩ gà bay chó sủa."
"Mấy ngày anh trai tớ đi công tác, cô ta thường xuyên không về nhà ngủ. Không biết đi lang chạ ở đâu!"
Giang Như Ý cười, không nói gì. Nghe họ sống không tốt, cô lại cảm thấy yên lòng.
Đàm Phỉ vẫn tiếp tục than vãn về sự bất mãn với Trương Hiểu Hiểu, đồng thời bày tỏ mong muốn Giang Như Ý trở thành chị dâu mình.
Lúc này, Giang Như Ý đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vào phòng. Cô vội kéo Đàm Phỉ, đưa ngón tay lên miệng làm dấu "suỵt".
Không còn cách nào khác, từ khi ăn rau củ của không gian, cô không chỉ có sức mạnh lớn hơn mà còn trở nên tai thính mắt tinh, thính giác đặc biệt nhạy bén. Đàm Phỉ cũng nhận ra có điều bất thường, vội vàng im lặng. Cô định mở cửa đi ra ngoài thì nghe thấy có người đang nói chuyện, liền dừng lại.
"Tiểu yêu tinh này, dám hẹn anh lúc này, thật biết chọn thời điểm đấy." Giọng một người đàn ông trẻ tuổi, mang theo vài phần phấn khích.
"Sao? Sợ vợ anh phát hiện à? Đồ nhát gan!" Giọng một người phụ nữ lẳng lơ.
"Sợ cô ta làm gì? Nếu em đã đưa đến tận cửa, anh sẽ không khách khí." Người đàn ông nói với vẻ gấp gáp.
Vừa dứt lời, một tiếng r*n r* đầy gợi tình của phụ nữ lọt vào tai Đàm Phỉ. Đồng thời, cô ấy suýt hét toáng lên. Nhưng cô ấy cắn chặt môi, không để mình phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Chết tiệt, họ vừa vô tình xông vào phòng người ta! Bên ngoài rõ ràng "cuộc chiến" đã bắt đầu. Bây giờ mà đi ra ngoài, chẳng phải sẽ bị coi là kẻ b**n th** rình mò sao? Cô thấp thỏm không yên, không biết phải làm gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!