Nhưng cái kiểu nổi tiếng của Đàm Phỉ chỉ là bùng sáng nhất thời, phù dung sớm nở tối tàn. Trong giới giải trí, những ngôi sao như cô ta nhiều vô kể. Khi bộ phim hiện tại kết thúc, rất có thể độ hot của cô ta cũng sẽ tan biến theo. Đàm Phỉ hiểu rõ điều đó, nên luôn tìm cách tăng thêm độ nổi, thu hút sự chú ý. Trong giới này, người diễn giỏi thì không thiếu, năm nào cũng có tân binh mới ra mắt. Vì vậy, việc có được hậu thuẫn phía sau mới là yếu tố quan trọng để duy trì vị thế.
Phần tiếp theo của chương trình là hoạt động chèo thuyền.
Ngay khi Giang Như Ý vừa bước lên bờ hồ, cô đã cảm nhận được ánh sáng của hơn chục chiếc camera cùng lúc hướng về phía mình.
Trời ạ, tham gia show như này đúng là không dành cho người yếu tim! Nhưng với bản lĩnh và trải nghiệm của mình, Giang Như Ý giờ đã khác trước. Sau những gì từng trải qua, tâm lý của cô đã vững như thép.
Đạo diễn thông báo rằng các khách mời sẽ chia cặp ngẫu nhiên để chèo thuyền vượt hồ, cặp nào về đích sau cùng sẽ phải nhận hình phạt.
Vừa nghe xong, Đàm Phỉ đã nhanh chân chạy đến chỗ Phó Bác Vũ, nở nụ cười ngọt ngào:
"Phó tiên sinh, em có thể cùng anh một đội được không?"
Phó Bác Vũ hơi do dự, định từ chối. Nhưng chưa kịp nói gì, Đàm Phỉ đã bước sát lại, giọng nhẹ nhàng: "Phó tiên sinh, tóc anh hơi rối."
Cô ta nhón chân, khẽ chỉnh lại mái tóc anh ta một cách đầy cố ý.
Ngay lập tức, phòng phát sóng trực tiếp bùng nổ:
[Aaaa, cảnh này đẹp quá!]
[Đàm Phỉ chạm vào Phó tổng nhẹ như sợ làm rơi vàng luôn!]
[Phó tổng, Đàm Phỉ dễ thương thế, anh suy nghĩ chút đi!]
Giang Như Ý quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy cảnh đó. Đàm Phỉ đang cố tỏ ra thân mật, còn ánh mắt Phó Bác Vũ thì lại đầy chán ghét.
Cô ta miệng thì cứ nhắc mãi Hắc ca, mà giờ vẫn rảnh đi thả thính người khác. Đúng là hết nói nổi.
Giang Như Ý định mặc kệ, chuẩn bị tìm Dĩnh Bảo để ghép đôi thì Phó Bác Vũ lại cất tiếng:
"Giang tổng, hay là chúng ta cùng một đội đi?"
Lời mời này khiến Đàm Phỉ đứng sững. Sắc mặt cô ta đổi trắng thay đỏ liên tục, bị từ chối công khai thế này, quả thật xấu hổ muốn độn thổ.
"Được thôi." Giang Như Ý gật đầu, không nghĩ nhiều. Dù sao giữa họ cũng là hợp tác làm ăn, giúp anh ta "chắn đào hoa" một chút cũng chẳng sao.
Khi đi ngang qua, Đàm Phỉ cố tình va mạnh vai vào cô, giọng đầy mỉa mai: "Cô thật có bản lĩnh, một m*nh tr*n Chí chưa đủ, giờ còn lôi kéo cả Phó tổng?"
Giang Như Ý liếc cô ta một cái: "Nói nhiều như cô, mấy bà trong thôn băm nhân làm sủi cảo cũng không kịp đâu."
"Cô!" Đàm Phỉ tức đến run người, nhưng sợ khán giả phát hiện nên đành hậm hực bỏ đi.
Giang Như Ý chỉ nhún vai rồi quay sang Phó Bác Vũ: "Xem như tôi giúp anh di dời "đào hoa" rồi đấy. Đi thôi, chậm là bị phạt đấy."
Phó Bác Vũ khẽ cười: "Cảm ơn Giang tổng. Chúng ta đi nào."
Khi bước lên thuyền, Giang Như Ý quay lại trêu: "Nhìn kỹ nhé, đừng leo nhầm thuyền."
Phó Bác Vũ cười nhạt: "Yên tâm, dù cô có hóa thành tro, tôi vẫn nhận ra được."
Giang Như Ý hơi ngẩn người. Câu này… là nguyền rủa hay tán tỉnh vậy trời?
Bốn cặp khách mời chia nhau lên bốn chiếc thuyền nhỏ, mỗi người một mái chèo. Thuyền rẽ sóng lướt đi, để lại những vệt nước trắng xóa như cánh chim lướt qua mặt hồ.
Giang Như Ý đang mải nhìn cảnh, vô thức khua mái chèo, thì Phó Bác Vũ bỗng nói: "Nghe nói nhà cô đang muốn tìm người ở rể?"
"Hửm? Anh nói gì cơ?" Cô ngẩng lên ngạc nhiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!