Dạ Quân hừ lạnh:
"Mỹ nhân của tôi bị cậu dọa chạy mất rồi, cậu tính đền tôi thế nào?"
Hạ Đình trừng lớn mắt, không cam tâm:
"Không phải chỉ là một cô gái thôi sao, tôi gọi giúp anh."
Ông đây quen biết không ít mối quan hệ ngoài luồng, nhờ bọn họ tìm gấp cho một cô gái cũng không khó khăn gì.
Dạ Quân đương nhiên hiểu ý của hắn, y cười cười:
"Bây giờ gọi không kịp, tôi muốn ngay bây giờ."
Anh sao có thể để hắn chạy mất được chứ.
Vừa nói, Dạ Quân vừa áp sát cơ thể về phía hắn, để hắn có thể dễ dàng cảm nhận dục vọng bên dưới của mình. Hạ Đình chạm phải thứ ấm nóng của người khác, cho dù bên ngoài vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nhưng thật sự bên trong đã loạn không khác gì ong vỡ tổ.
Mập
Sống hơn mấy nghìn năm, ngoài tên mặt than Diêm Vương ra thì hắn chưa từng gặp tên nào mặt dày như kẻ trước mặt. Hắn thẹn quá hóa giận, mắng to:
"Không phải chỉ là muốn ra thôi sao? Ông đây là nam nhân, ông đây cũng có kinh nghiệm. Để ông giúp anh."
Được thôi.
Dạ Quân cười cười, dáng vẻ đã đạt được mục đích.
Hạ Đình: ...
Luôn cảm thấy mình là con lươn vừa mới tự chui đầu vào rọ.
Khí thế vừa rồi của hắn lớn đến đầu thì khi đối diện với dục vọng của kẻ khác lập tức biến mất không còn một giọt. Mặc dù nói rằng hắn là nam nhân nhưng hắn rất ít khi có dục vọng, kinh nghiệm cho mấy chuyện này cũng không nhiều.
Dự vào chút kiến thức một tháng vừa rồi hắn tự tích lũy, Hạ Đình nuốt một ngụm nước bọt, vươn tay chạm vào thứ nóng hổi kia. Tay hắn vừa mới nắm trọn thứ ấy, nó lập tức giật giật, kích thước cũng to lên một chút.
Kẻ vẫn luôn cao ngạo trước mặt hắn lúc này đang chống hai tay lên bàn đá, gục đầu vào vai hắn.
"Anh thả lòng chút đi." Theo lý thuyết thì khi tâm trạng thả lỏng mới dễ ra được.
Bên tai lập tức vang lên tiếng trầm đục thiếu kiên nhẫn: Động đi.
"Biết rồi, anh không cần nhắc." Nói đoạn, Hạ Đình lập tức dùng hết kinh nghiệm bản thân, cẩn thận động tay lên xuống.
Hắn ố gắng bày ra dáng vẻ kinh nghiệm đầy mình.
"Không thể nhanh hơn chút nữa sao?"
"Nhanh cái gì mà nhanh, đây là tốc độ nhanh nhất rồi." Hạ Đình vừa nói vừa tăng nhanh tốc độ.
Năm phút nữa trôi qua, cánh tay cậu bắt đầu nhức mỏi nhưng vật trong lòng bản tay vẫn cứng rắn như cũ. Lần này không chỉ Dạ Quân mất kiên nhẫn mà Hạ Đình cũng hết kiên nhẫn.
Hắn ai oán:
"Rốt cuộc khi nào anh mới chịu ra đây hả?"
Dạ Quân từ đầu đến cuối vẫn luôn gục vào vai hắn hưởng thụ lúc này mới ngẩng đầu:
"Nếu cứ như vậy sẽ không ra được mất."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!