Mấy nghìn năm trước, khi Hạ Đình còn làm nhiệm vụ ở nhân gian thì nơi này vẫn còn đang trong thời kì phong kiến. Việc quyền lực tập trung trong tay của một người kết hợp với lối suy nghĩ cổ hủ của người dân giúp hắn khá nhiều.
Hơn nữa thông tin nơi đó rất chậm, hắn muốn giả mạo ai cũng không sợ bị phát hiện.
Nhân gian bây giờ thì khác, bọn họ có rất nhiều phát minh phục vụ cho việc nhận dạng cũng như truyền thông tin. Ví dụ điển hình nhất là thứ gọi là điện thoại có kích cỡ nhỏ gọn này.
Nếu như nhân gian trước đây hắn chỉ cần một ngày đã có thể làm quen với cuộc sống sinh hoạt nơi đó, thì nhân gian bây giờ, hắn phải mất tận một tháng. Sau khi dùng một tháng để có thể phổ cập kiến thức cho mình, hắn mới tự tin đi làm nhiệm vụ.
Hôm nay, khi Hạ Đình vừa mới mở mắt, hắn lập tức đọc được tin tức liên quan đến một vụ nhảy lầu của một học sinh cấp ba. Nam sinh nhảy tử trên tầng mười bảy xuống, tử vong tại chỗ.
Theo điều tra bước đầu, nguyên nhân là do áp lực học tập, trước khi cậu bé nhảy xuống thì có để lại một bức thư tuyệt mệnh trên bàn.
Một tháng trở lại đây, đã có ba vụ nhảy lầu tự tử, một vụ treo cổ tự tử. Đủ để thấy suy nghĩ tiêu cực trong đầu các đứa trẻ ấy nhiều như thế nào. Hôm nay, cũng như mọi lần, hắn đi tới địa điểm xảy ra vụ tự sát, bắt đầu từng bước thu thập những manh mối liên quan đến mục tiêu nhiệm vụ.
Mấy lần trước hắn đều chẳng thể lấy được chút thông tin nào. Mong là lần này sẽ khác.
Nơi cậu bé rơi xuống vẫn được cảnh sát nghiêm phong bằng băng cảnh giới, người ngoài như hắn chắc chắn không thể đến gần. Muốn xem chỉ có thể đừng ở bên ngoài mà xem. Người xung quanh đã tản ra hết, có lẽ bọn họ đã xem xong những thứ mình cần xem rồi.
Địa điểm này nằm ở ngay tuyến phố chính, mỗi phút đều có rất nhiều người đi ngang qua. Hạ Đình bước tới sát dây cảnh giới, nghiêm mặt nhìn chằm chằm vũng m.á. u vẫn còn đọng lại dưới nền gạch.
Hình như phía cảnh sát vẫn chưa cho người dọn dẹp sạch hiện trường, m.á. u cùng chút vụn óc vẫn còn vương vãi khắp nơi.
Hạ Đình nhìn chằm chằm vũng m.á. u đen sì chứa đầy oán khí không khỏi trầm mặc. Rốt cuộc thì oán linh kia có thể là thứ gì?
Đột nhiên, một bóng đen vụt qua.
Hạ Đình liếc mắt, chỉ kịp nhìn thấy một chút oán khí còn sót lại trên không trung. Hắn cau mày, nhanh chân đi qua. Hắn phải tra cho rõ cái bóng đen kia rốt cuộc là thứ gì mới được.
Mập
Hắn chạy nhanh vào trong tòa nhà.
Nơi này bên trên là khu dân cư, bên dưới là nơi tích hợp giữa trung tâm thương mại mà khu giải trí. Mặc dù vừa mới xảy ra một vụ nhảy lầu nhưng người tới nơi này vẫn rất đông. Hắn dựa vào vệt đen của oán khí, đuổi lên đến tầng hai.
Hạ Đình vừa bước ra thang máy lập tức bị một thanh niên ngăn lại:
"Cho hỏi, cậu tới tìm ai?"
Thanh niên này khoảng hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ trẻ trung. Trên tay cậu ta còn cầm một tập văn kiện, hình như có chút gấp gáp, chắc là bị muộn giờ họp.
Hạ Đình biết mình đã bước vào nơi không nên đến, lập tức cúi đầu:
"Xin lỗi, hình như tôi ấn lộn tầng."
"Ra nhầm tầng sao? Vậy đi đi." Thanh niên nghe thấy vậy thở phào một hơi sau đó nhanh chân chạy tới bên cạnh một cô gái.
Cô gái này mặc một bộ đồ công sở, tuổi cũng đã ngoài ba mươi, tác phong cực kì chuyên nghiệm.
Cô nàng nhìn Hạ Đình rồi lại nhìn thanh niên kia: Có chuyện gì thế?
"Không có gì, là người lên nhầm tầng thôi."
"Lần sau đừng có để ý mấy vấn đề không đâu này nữa, nhanh vào phòng chuẩn bị đi, tổng tài của Dạ thị đã ở trong phòng rồi đó."
Cô ta nói xong, hất cằm về phía hành lang.
"Thật không ngờ hôm qua ngài ấy bảo hôm nay sẽ quay lại, hôm nay thế mà quay lại thật. Lúc tôi nghe tin có người nhảy lầu, tôi còn tưởng ngài ấy sẽ không tới cơ đấy." Cậu trai vừa nói vừa cười trừ, cố gắng bày ra dáng vẻ chuyên nghiệp.
Trái ngược với dáng vẻ chuyên nghiệp đầy bát quái của thanh niên, cô gái nghiêm mặt:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!