Chương 3: (Vô Đề)

Hạ Đình được Diêm Vương đưa vào trong động đá. Có đám oán khí nhanh chân bay vào cùng thì lại bị cánh cửa đã đóng lại nhanh chóng đánh bật ra ngoài.

Đám oán khí uất ức bò dậy, cẩn thận tiến tới bên cạnh cánh cửa động, muốn chui qua khe hở trên cánh cửa để vào trong thì lại bị gió từ khe hở đó đánh bật ra, bay toán loạn trong không khí.

Cửa động rất nhanh không phục dáng vẻ u ám vốn có.

Hai con quỷ đá hai bên cửa động hình như vừa mới di chuyển.

Hạ Đình đi theo phía sau Diêm Vương. Đối diện với y không biết bao nhiêu lần, hắn vẫn bị màu da tương phản giữa gương mặt và bàn tay của Diêm Vương thu hút. Nếu có dịp, hắn chắc chắn sẽ lột bộ đồ kia ra, để xem rốt cuộc màu da bên dưới lớp y phục dày kia là gì.

Đương nhiên tất cả chỉ dừng lại ở mong muốn nhất thời mà thôi, cho dù tên mặt than Diêm Vương này có nuông chiều hắn thế nào đi nữa, hắn cũng biết y sẽ chẳng bao giờ để đồ bị lột xuống.

Đoạt hồn sư như hắn có thực lực khá mạnh tuy nhiên để so với Diêm Vương thì không thể nào có cửa.

"Ngồi xuống trước đi." Diêm Vương dẫn hắn tới một căn phòng rất lớn, xung quanh đều là những giá gỗ đựng vô vàn quyển trục và sách. Ngoài sách và quyển trục ra, căn phòng cũng chỉ có một bàn trà và hai chiếc ghế đặt ở vị trí đối diện.

Hạ Đình vừa bước vào trong phòng, nghe thấy y nói vậy thì cũng ngoan ngoãn ngồi xuống: Có chuyện gì sao?

Diêm Vương đi tới trước một giá để sách, nghiêm túc tìm quanh. Sau khi lôi ra hai quyển trục và một quyển sách chứa tương đối nhiều chữ mới bước tới bàn, ngồi xuống ở vị trí đối diện hắn:

"Chỗ ta có một vài vấn đề cần em giải quyết."

Địa phủ, ngoài những công việc như bắt hồn người c.h.ế. t về địa ngục, sắp xếp cho những linh hồn ở địa ngục vào cõi luân hồi thì còn một công việc khác là bắt giữ oán linh. Đương nhiên, không phải oán linh nào cũng nằm trong phạm vi quản chế của địa phủ.

Hạ Đình là đoạt hồn sư, vào lúc chưa có Hạ Đình, công việc này là do Hắc Bạch Vô Thường chia nhau quản lý, sau này Hạ Đình nhận chức, việc này liền giao lại cho Hạ Đình. Nói là công việc nhưng thật ra trong suốt mấy nghìn năm nhận chức ở địa ngục, hắn cũng mới lên nhân gian bắt oán linh được hai lần.

Lần gần đây nhất hắn lên nhân gian hình như cũng là mấy nghìn năm trước rồi. Công việc của hắn nhàn hạ chứng tỏ tình hình trên kia càng yên bình.

Lâu rồi không lên nhân gian chơi, hắn cũng muốn lên đó một chút. Sau khi nghe Diêm Vương nói qua về tình hình, hắn lập tức nhận nhiệm vụ:

"Tức là ta chỉ cần bắt oán linh đó ra khỏi người của tên kia thôi đúng không?"

"Đúng vậy, chỉ cần đưa oán linh về địa phủ quy án là được." Diêm Vương hài lòng với phản ứng của hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên:

"Trong đây là một vài đạo cụ để hỗ trợ cho em trong công việc bắt oán linh trên nhân gian."

Mặt than Diêm Vương vừa nói vừa đưa cho hắn một cái túi nhỏ. Túi nhỏ đen óng, bên trên có hoa văn màu vàng lưu chuyển cực kì hút mắt.

Hắn nhận lấy túi nhỏ, hoa văn trên túi ngay lập tức chảy vào lòng bàn tay hắn tạo ra một loại khế ước tạm thời.

"Chỗ đồ này sẽ do em quản lý, đến khi trở về địa phủ ta sẽ thu lại sau."

Hạ Đình cầm chặt túi vải, hừ lạnh một tiếng: Biết rồi.

Tên mặt than này đúng là keo kiệt, lần nào đưa túi cho hắn sài xong cũng sẽ đòi về lại. Đều là người lớn cả rồi, nếu y còn không học cách cho đi thì sẽ không kiếm được nữ quỷ sinh đẹp nào đâu.

Hạ Đình nhịn tiếng trêu chọc y vào trong bụng.

Lúc này không phải lúc thích hợp để trêu chọc tên mặt than này, nếu không cẩn thận khiến y tức giận vậy thì hắn lành ít dữ nhiều rồi.

"Nhiệm vụ bao giờ thì bắt đầu?"

"Ta cho em một ngày chuẩn bị, sáng sớm mai em tới chỗ ta, ta đưa em lên trên nhân giới. Chỗ này là tư liệu liên quan đến nhiệm vụ, em có thể đọc hoặc không."

Mập

Hạ Đình nhận lấy quyển trục từ tay Diêm Vương, phất phất tay:

"Đương nhiên là nhận rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!