Chương 29: (Vô Đề)

"Mẹ, Hạ Ca nó vừa mới trở về, mẹ cũng nên để nó lên phòng nghỉ ngơi. Nhìn dáng vẻ bẩn thỉu của nó, không biết đã chui từ xó nào ra nữa."

Mỹ Hạnh nghe thấy Hạ Tô nói như vậy mới để ý đến bộ quần áo bẩn thỉu trên người hắn. Bà lo lắng xem xét toàn bộ người hắn một lượt:

"Trời ơi, con đi đâu mà bẩn vậy?"

Hạ Đình gãi gãi đầu:

"Hôm trước con muốn đi leo núi với bạn, sau vì lạc đường nên mới mất liên lạc với mọi người. May là có người đi ngang qua thấy được con nên con mới trở về được đây."

"Cái thằng nhóc này, đang yên đang lành đi leo núi làm cái gì?" Mỹ Hạnh đánh yêu hắn một cái:

"Mau, đi lên tầng tắm rửa đi. Để mẹ bảo nhà bếp làm vài món cho con."

Hạ Đình chờ câu nói này lâu lắm rồi, hắn lập tức nhận mệnh:

"Dạ, con đi liền đây."

Hắn vừa chạy lên tầng, nụ cười trên mặt Mỹ Hạnh cũng biến mất. Bà nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, cau mày:

"Mọi người có cảm thấy thằng bé Hạ Ca có gì đó không giống bình thường lắm không?"

Hạ Tô cười khẽ:

"Để con lên xem em thế nào, mẹ đừng lo lắng quá. Chắc em ấy vừa mới lạc trong núi mấy ngày nên vẫn còn sốc mà thôi."

Mỹ Hạnh thờ dài một tiếng:

"Thằng nhóc đó đúng là lớn đầu rồi vẫn không để người khác yên tâm. Con đi đi, giúp mẹ xem xem thằng nhóc có bị thương ở đâu không. Anh em bọn con chắc là dễ nói chuyện hơn."

Hạ Tâm chạy nhanh xuống phía bà, ôm lấy tay bà an ủi:

"Mẹ đừng lo lắng nữa, anh Hạ Ca cũng về rồi mà."

"Ừ, mẹ không lo lắng. Nó về nhà là mẹ vui rồi. Thằng nhóc này nếu mà ngoan ngoãn hiểu chuyện bằng một phần mười của hai con thì mẹ cũng yên lòng rồi."

Hạ Tâm cười cười:

"Mẹ nói gì vậy chứ, anh Hạ Ca rất tốt mà."

"Tốt! Nó chỉ tốt với cái đám a dua chỉ biết vòi tiền của nó thôi."

Chẳng biết Hạ Quyết đã đi tới bên cạnh hai người từ lúc nào. Ông ta lạnh nhạt hừ lạnh một tiếng, thế nhưng gương mặt vẫn luôn cau có cuối cùng cũng đã giãn ra.

Bên ngoài, ông luôn tỏ ra mình là một người ba lạnh lùng, có điều thực tế thì tình yêu thương của ông ta với các con không hề thua kém Mỹ Hạnh.

Hạ Đình đi lòng vòng quanh tầng hai, đơn giản là vì hắn không biết chính xác đâu là phòng của nguyên chủ. Nếu gọi người hầu tới hỏi thì rất dễ bị lộ, hắn vẫn nên tự mình tìm thì hơn.

Phòng đầu tiên hắn mở ra, vừa đưa mắt vào đã thấy ảnh cưới của Mỹ Hạnh và Hạ Quyết treo ở chính giữa phòng. Không nghĩ nhiều, hắn lập tức đóng cửa lại.

Phòng thứ hai là phòng của Hạ Tâm, với màu sắc trong sáng làm chủ đạo cùng với những vật trang trí nhỏ xinh, hắn cũng không tốn quá nhiều thời gian với căn phòng này. Đến khi bước đến phòng thứ ba, hắn chưa kịp đẩy mở thì Hạ Tô đã đuổi đến.

Anh ta nhìn thấy hắn vẫn đứng trước cửa phòng mình không chịu đi vào thì cau mày:

"Còn không vào trong đi, đứng bên ngoài làm gì?"

Hạ Đình gãi gãi đầu: Em vào ngay đây.

Hạ Đình bước vào, đang định đóng cửa lại thì bị Hạ Tô chặn lấy. Anh ta không nói lời nào, tiến vào trong phòng hắn sau đó đóng cửa lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!