Trợ lý mang theo lời nói của Dạ Quân lệnh xuống bên dưới. Đám vệ sĩ trải khắp biệt thự hôm nay đều là vệ sĩ thời vụ, vừa mới được thuê hôm qua nên không biết mặt Hạ Ca là điều bình thường.
Trợ lý đưa cho một hai tên vệ sĩ nhìn ảnh chụp của Hạ Ca:
"Mấy cậu giúp tôi đưa tên này ra khỏi biệt thự ngay lập tức, đừng để hắn làm loạn trong đây."
Đám vệ sĩ nhận tiền làm việc, sau khi nhận lệnh thì cũng chẳng hỏi gì. Lập tức đi về phía Hạ Ca đang đứng.
Hạ Đình mệt mỏi muốn chết, đứng xếp hàng cả ngày rồi, sau khi thấy chính hắn cách quan tài không còn xa thì mới vui vẻ lên một chút.
Cố gắng thêm, hắn sắp được nhìn thấy chủ nhân của đám tang này rồi.
"Xin lỗi, cậu trai này, Dạ tổng của chúng tôi có lệnh muốn đưa cậu ra ngoài."
Hạ Đình nhìn hai tên vệ sĩ trước mặt: ...
Không được, hắn tốn không ít công sức mới xếp hàng được đến tận đây, sao có thể nói bị đuổi là bị đuổi được. Hắn không chấp nhận sự thật, nghiêm mặt nói:
"Sao lại đuổi tôi, Dạ tổng các người có ý gì?"
"Cái này chúng tôi không được biết. Dạ tổng đã nói như vậy, mong cậu đừng làm khó chúng tôi."
Hạ Đình hừ lạnh:
"Gọi Dạ tổng của mấy người ra đây gặp tôi ngay lập tức, nếu không hắn ta chắc chắn sẽ phải hối hận."
...
Đám người xung quanh đột nhiên thấy có biến thì lập tức dừng lại bước chân. So với nhìn mặt một người c.h.ế. t thì bọn họ có hứng thú với mâu thuẫn của người sống hơn.
Hạ Đình to tiếng như vậy, khí thế còn cực kì hung hăng càng làm cho đám vệ sĩ cảm thấy khinh thường. Tính cách tệ như thế này, còn không biết tự lượng sức mình, bị Dạ tổng đuổi đi là đúng.
"Nếu như cậu không tự nguyện rời đi thì chúng tôi chỉ có thể dùng biện pháp mạnh." Bọn họ vừa nói dứt câu, lập tức bước lên trước một bước, nắm lấy tay Hạ Đình kéo đi.
Hạ Đình làm gì có chuyện chấp nhận dễ dàng như vậy, hắn nhịn cơn choáng váng xuống, đẩy ngã hai tên vệ sĩ trước mặt.
Hắn dựa vào trí nhớ lúc trước, chạy một mạch lên cầu thang.
"Dạ Quân, anh ra đây cho tôi, chúng ta cần nói chuyện."
Đám vệ sĩ lúc này mới giật mình bàng hoàng. Lúc bọn họ bắt đầu đuổi theo thì Hạ Đình ở bên kia đã chạy gần hết cầu thang rồi. Hắn lao lên tầng hai, trong sự ngỡ ngàng của rất nhiều người, lao vào trong phòng ngủ của Dạ Quân.
Dạ Quân đang ngồi trên giường: ...
Trợ lý vừa mới báo cáo rằng đã cho người ném Hạ Ca đi: ...
Mập
Dạ Quân nhíu mày nhìn Hạ Đình điên cuồng thở dốc đứng trước cửa: Ai cho cậu lên đây.
"Dạ tổng, ngài đừng tức giận, để tôi gọi người kéo cậu ta xuống."
Hạ Đình không nói gì, hắn lặng lẽ tiến từng bước đến trước mặt Dạ Quân, sau khi đạp ngã trợ lý xuống sàn nhà, hắn mới chậm rãi cúi người, cầm lấy tay anh.
Trên bàn tay phải, một vết sẹo dài trải dọc khắp các ngón tay. Vết sẹo ấy to lớn như một con đỉa, sần sùi đáng sợ.
Hạ Đình ở trong ánh mắt kinh ngạc của Dạ Quân, cẩn thận miết nhẹ vết sẹo một cái:
"Đáng lẽ, ta nên nhận ra sớm hơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!