Mặc dù vết thương không sâu, cũng không trúng chỗ hiểm thế nhưng một d.a. o này vẫn có thể khiến cơ thể phàm nhân mà Hạ Đình trú ngụ tắc thở ngay lập tức. Linh hồn của hắn rời khỏi xác, chẳng chút chậm trễ mà tiến tới bên cạnh chiếc lồng đựng oán linh.
Oán linh ở bên trong lồng điên cuồng lao vào những thanh chắn làm bằng ánh sáng. Thế nhưng những thanh chắn ấy quá chắc chắn, quá đàn hồi, oán linh có làm thế nào cũng chẳng thể thoát ra được.
Hạ Đình ngước mắt, tay huơ nhẹ trong không khí.
Cánh cửa thông đạo nối giữ nhân giới và địa ngục lập tức mở ra.
"Hạ Đình... em đừng chết, mở mắt ra nhìn anh đi." Tiếng kêu xé lòng vang lên phía sau lưng khiến bước chân của hắn bị đình trệ. Hắn quay đầu, ngay trước khi cánh cửa đóng lại, hắn chỉ kịp nhìn thấy thân ảnh to lớn kia gần như sụp đổ.
"Đoạt hồn sư đại nhân, ngài trở về rồi hả?"
Bạch Vô Thường vừa mới đi lên bắt hồn người về, chưa kịp rời đi thì thấy hắn mang theo oán linh trở lại.
Hạ Đình có chút hụt hẫng nhưng rất nhanh đã ổn định lại được tinh thần: Ừ, trở về rồi.
Nói đoạn, Hạ Đình liền ném oán linh cho Bạch Vô Thường. Linh hồn phía sau Bạch Vô Thường vừa nhìn thấy oán linh kia đã gào lên tức giận:
"Là mày, là mày hại c.h.ế. t tao, là mày."
Bạch Vô Thường đen mặt kéo linh hồn lại:
"Im lặng, không được lộn xộn."
"Là nó, là nó khiến tôi chết. Sao tôi có thể để yên cho nó đây? Ba mẹ vẫn còn đang đợi tôi ở nhà, vẫn còn chờ tôi về ăn cơm. Sao tôi có thể để yên cho nó được chứ! Tất cả là tại nó... tại nó..."
Linh hồn kích động không thôi, nó hận không thể lao đến xé nát oán linh đang bị nhốt ở bên trong.
Hạ Đình vốn đã không có tâm tình quản mấy chuyện này, hừ lạnh một tiếng: Hắn bị làm sao thế?
"À! Hắn chỉ là một người bị sát hại thôi. Bởi vì bị g.i.ế. c cho nên chấp niệm rất lớn, khó khăn lắm tôi mới bắt được hắn về đây đó."
Bị sát hại?
"Đúng rồi, bị một người sát hại sau đó ném xác lên bể nước của bệnh viện."
Hạ Đình: ...
Thôi, nhiệm vụ cũng đã xong rồi, hắn không muốn nhắc đến mấy vấn đề này nữa. Hạ Đình không phải loại người thích tò mò, sau khi ném oán linh cho Bạch Vô Thường giải quyết thì hắn cũng rời đi. Hắn phải đi tìm tên mặt than Diêm Vương kia, hắn cần ổn định lại tâm tình của mình.
Hạ Đình không trở về phòng của hắn mà rẽ vào nơi nghỉ ngơi của Diêm Vương, vốn còn tưởng sẽ nhìn thấy cảnh tượng Diêm Vương mặt than đang nằm ngủ ai ngờ chờ đón hắn là một khoảng lặng.
Mập
Tâm tình Hạ Đình vốn đã không tốt lại càng không tốt hơn.
"A! Đoạt hồn sư đại nhân, ngài về rồi đó hả?" Tiểu phán quan nhìn thấy Hạ Đình đi ra từ âm phủ, lập tức chạy tới chào hỏi.
"Ngươi tới đúng lúc lắm, Diêm Vương đi đâu rồi? Tại sao không có bên trong?" Tên mặt than đó rõ ràng rất ghét tiếp xúc với người khác, không thể có chuyện hắn rời khỏi âm phủ để ra ngoài dạo chơi được. Chắc hẳn phải có chuyện gì đó mới khiến một trạch nam như hắn nguyện ý từ bỏ cái vỏ của mình.
Phán quan nghe thấy hắn hỏi như vậy thì cũng trả lời ngay lập tức:
"Nghe nói Diêm Vương vừa mới nộp đơn xin nghỉ phép, cũng đã được phía thiên đình thông qua. Chắc là ngài ấy đã đi nghỉ phép rồi. Đoạt hồn sư đại nhân muốn tìm Diêm Vương có chuyện gì sao?"
Đi nghỉ phép rồi?
Hạ Đình hoài nghi.
"Đúng, đi nghỉ phép rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!