Chương 23: (Vô Đề)

"Xin lỗi, là do tôi không giữ được cậu ấy lại, để cậu ấy đi ăn phải thứ không sạch sẽ." Quản gia biết được tình hình của hắn thì tự trách không thôi.

Dạ Quân lắc đầu:

"Không sao, ông trở về kêu đầu bếp nấu cháo mang tới đây đi. Để tôi vào xem cậu ta thế nào."

Hạ Đình vẫn còn đang hôn mê, cơ thể bởi vì vừa mới trải qua rửa ruột mà xanh xao. Dạ Quân đau lòng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh hắn, nắm lấy bàn tay hắn: Hạ Đình à.

Ngón tay hắn khẽ chuyển động, trong mơ hồ, hắn dường như đã sờ phải một thứ gì đó sần sùi. Rốt cuộc đó là thứ gì? Hắn muốn biết!

Hắn vô thức lướt ngón tay sờ qua sờ lại thật nhiều lần, tựa như nếu không đoán ra được thứ đó là gì thì sẽ không dừng lại.

Hắn đang động loạn, tay đột nhiên bị giữ chặt, có cựa thế nào cũng không thể thoát ra, bên tai còn vang lên âm thanh của ma quỷ:

"Hạ Đình, em tỉnh lại rồi?"

Hạ Đình: ...

Mặc dù vừa mới tỉnh từ cơn mê nhưng khi hắn nhìn thấy anh ta thì não hắn vẫn không kìm được mà nghĩ đến hành động vẫn chưa thực hiện được hôm qua. Gương mặt vốn xanh xao đột nhiên có thêm sắc hồng.

Quả nhiên là không nên ôm mộng tưởng xấu hổ với người khác mà.

"Anh có thể tránh xa tôi ra chút được không?" Hắn không còn mặt mũi nào đối diện với anh nữa.

Thế nhưng hành động này của hắn lại khiến anh nghĩ rằng động tác vừa rồi của anh đã động vào vết thương của hắn, làm hắn đau:

"A! Em đau chỗ nào sao?"

Không có!

Hạ Đình khẳng định cực kì dứt khoát. Hắn không dám nhìn thẳng vào mắt của anh, tầm mắt không ngừng thay đổi từ xa đến gần. Đột nhiên, hắn nhìn thấy một sợi oán khí đen đặc còn chưa tan, vương lại nơi cánh cửa.

Thấy biểu cảm trên mặt hắn thay đổi, Dạ Quân lo lắng hỏi: Sao thế?

"Trong người cảm thấy không thoải mái hả?"

Hạ Đình làm gì còn thời gian mà đáp lại anh ta chứ. Hắn đột ngột lao xuống giường, không quản túi dinh dưỡng vẫn còn chưa truyền xong, hắn lập tức rút kim truyền trên tay ra.

Làm gì thế?

Dạ Quân kéo tay hắn, muốn ngăn không cho hắn rời đi. Có điều, Dạ Quân cho dù dùng lực ra sao thì cũng chẳng thể giữ được hắn lại. Hạ Đình không khác gì một con lươn trơn tuột, cực kì dễ dàng thoát khỏi tay anh.

Hạ Đình lao ra khỏi phòng bệnh, dựa theo đống oán khí vẫn còn vương trên không khí, đuổi thẳng lên trên tầng thượng. Cửa tầng thượng vẫn mở, cơ thể yếu bệnh khiến tốc độ của hắn chậm đi không ít.

Hạ Đình bám lấy khung cửa, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở.

*Ùm.*

Tiếng vật nặng bị ném xuống nước vang lên. Hạ Đình giật mình lao ra ngoài, cố gắng tìm kiếm oán linh kia. Oán khí đen đặc tập chung ở chỗ bể nước của bệnh viện, bên trong màn khói đen là một hình dáng mờ mờ.

"Thằng nhóc, mày đang làm cái quái gì vậy hả?"

Hạ Đình tức giận hét lên với oán linh. Oán linh đang ngồi trên vai của phàm nhân, nó thấy hắn đã đuổi tới, trên mặt lộ ra nụ cười thách thức.

Nhân loại kia nhìn thấy hắn, sắc mặt hết xanh lại trắng. Hắn ta đảo mắt hai vòng, rõ ràng đang ôm trong mình suy tính gì đó.

Hạ Đình hít một hơi thật sâu, lao đến ngay bên dưới vị trí đứng của nhân loại kia. Tuổi của nhân loại kia không lớn, theo đánh giá sơ bộ thì có thể chưa đến hai mươi.

Có vẻ nhân loại đang tưởng câu nói vừa rồi của hắn là bảo mình. Hắn ta hung hăng nhìn Hạ Đình chằm chằm, ánh mắt chứa đầy sự điên cuồng. Rõ ràng, việc oán linh ngồi trên vai hắn ta đã khiến tâm tình của hắn ta trở nên dữ dội hơn bao giờ hết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!