Chương 20: (Vô Đề)

"Tôi ghen anh làm gì? Tôi cũng đâu có quyền để ghen anh." Hạ Đình hừ lạnh một tiếng. Có trời mới biết trong lòng hắn hiện tại đang tức giận như thế nào.

"Như vậy rồi mà còn nói là không ghen?"

Anh cười cười nói.

"Ghen là thế nào? Không ghen là thế nào? Tôi không biết!"

Điều này là sự thật, Hạ Đình không biết định nghĩa của từ ghen. Ghen đối với hắn mà nói không hề nằm trong từ điển của mình. Cho dù ở dưới địa ngục có bị Diêm Vương mặt than trêu chọc suốt ngày đi chăng nữa thì hắn cũng chẳng hề có cảm giác gì.

Nói hắn là một kẻ không có tình cảm có lẽ cũng không sai.

Nhìn biểu cảm mù mịt của Hạ Đình, anh lại càng vui vẻ hơn. Anh có thể khẳng định chắc chắn rằng hắn đang ghen anh rồi. Có ghen tức là có tình cảm, anh sắp thành công rồi.

Dạ Quân đột nhiên kéo hắn ngồi xuống giường.

Anh nắm lấy tay hắn, đặt tay hắn lên trên vị trí trái tim mình:

"Nơi này của em có cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến việc anh ở cùng với người khác hay không?"

Hạ Đình: ...

Nghiêm túc cảm nhận một hồi thì hình như là có. Nhưng hắn không thể thừa nhận được, việc thừa nhận sẽ khiến hắn xấu hổ c.h.ế. t mất.

"Được rồi, tôi không muốn nói về vấn đề này nữa."

Hạ Đình da mặt mỏng, chịu không nổi sự trêu chọc này của anh. Hắn thẹn quá hóa giận, nổi đùng đùng đẩy anh ra xa:

"Tôi còn chưa ăn xong anh dám kéo tôi lên đây, tôi còn chưa xử anh đâu đó."

Không đợi Dạ Quân phản ứng, Hạ Đình đã chạy trối chết. Hắn rời khỏi phòng ngủ, lao xuống tầng dưới. Quản gia nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, ông nhịn cười:

"Cậu xuống rồi sao? Có chuyện gì không?"

Hạ Đình đen mặt:

"Không có gì. Ông đã dọn đồ ăn đi chưa? Tôi muốn ăn tiếp."

Quản gia cười trừ:

"Đồ ăn đã được dọn đi rồi ạ."

"Vậy có còn gì không?"

"Không có, vì đã là ban đêm nên toàn bộ đồ đều đã được nấu hết. Như vậy mới có thể đảm bảo nguyên liệu chế biến vào ngày mai đều là đồ tươi ngon."

Hạ Đình: ...

Vậy tức là không còn đồ để ăn nữa? Đùa hắn đấy à? Cơ thể phàm nhân này yếu bệnh đến mức chỉ cần nhịn ăn một bữa thôi là tứ chi đã không nghe theo sai khiến rồi.

Mới vừa hắn còn chưa ăn được mấy miếng, so với nhịn đói có khác gì nhau đâu.

"Quản gia gọi tài xế giúp cháu, cháu muốn ra ngoài."

"Cậu muốn đi đâu? Tối rồi, cậu đã bảo với Dạ tổng chưa?"

"Tôi đi đâu còn phải bảo với anh ta sao?" Hạ Đình trừng mắt với ông ta. Dáng vẻ này của hắn rõ ràng là hận không thể g.i.ế. c người diệt khẩu. Nhìn thế này, muốn ông không tin hai người bọn họ ở trên kia có vụ gì đó khó nói thì cũng khó.

Mặc kệ quản gia nhất quyết muốn hắn phải báo với Dạ Quân mới cho hắn rời đi, Hạ Đình vẫn cương quyết muốn đi ngay lập tức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!