Chương 17: (Vô Đề)

Hạ Đình ở trong phòng ngủ to đùng của Dạ Quân cả một buổi chiều. Bởi vì hắn bị giam lỏng cho nên cũng chẳng thể đi đâu, việc đi dạo quanh căn biệt thự thì quá nhàm chán với một người như hắn. Thật sự thì ngoài ở trong phòng ngủ để ngủ ra, hắn chẳng biết phải làm gì cả.

Đợi đến chiều tối, khi Dạ Quân tan làm trở về, Hạ Đình mới bị cưỡng chế rời khỏi phòng ngủ. Người thực hiện lệnh cưỡng chế không ai khác chính là Dạ Quân.

"Nghe quản gia nói cả ngày nay cậu không ăn gì cả?"

Dạ Quân nhìn Hạ Đình đang nằm dài trên giường không khỏi nhíu mày không vui.

Biểu hiện này của hắn quá bình thản, bình thản đến mức có lẽ hắn đã coi nơi này chính là nhà của hắn. Thế nhưng tại sao hắn lại không ăn gì? Chẳng lẽ là muốn lấy hành động này để chống đối anh sao? Đối với sự thản nhiên này của hắn, Dạ Quân không biết nên vui hay nên buồn nữa.

Hạ Đình thật ra không phải vì giận dỗi mà không muốn ăn. Hắn không phải loại người mà có thể vì người khác sẽ ủy khuất chính mình.

Hôm nay hắn thật sự không có hứng ăn uống.

Hạ Đình lười biếng hé mắt nhìn Dạ Quân đang đứng ở bên giường, thản nhiên hỏi:

"Anh đã về rồi đấy à? Quản gia có gọi tôi xuống ăn, là tôi không có hứng ăn, anh không cần trách ông ấy."

Mấy kẻ tổng tài gì đó trong đống tài liệu là hắn từng xem đều là người không biết nói lý lẽ như thế. Hắn phải nói giúp quản gia mấy câu mới được, nếu không quản gia sẽ bị trách oan mất.

Dạ Quân nghe thấy vậy thì cũng bình tĩnh hơn chút.

Anh tiến tới ngồi xuống giường, cầm lấy tay hắn mà kéo một cái:

"Tại sao không ăn gì?"

Hạ Đình thành thật trả lời:

"Hôm nay không có hứng ăn, thế anh đã ăn gì chưa?"

Dạ Quân lắc đầu: Chưa.

"Vậy chúng ta cùng nhau ăn đi."

Nhớ đến tiểu kiều thê ở trong đống tài liệu hắn đọc, mỗi lần bỏ cơm sẽ bị tổng tài hành rất thảm thì hắn không khỏi than thầm. Hắn không muốn phải chịu đựng giống như đống tiểu kiều thê kia đâu. Hắn là một đoạt hồn sư thức thời, ở trên nhân gian này, hắn thật sự không bằng một hạt cát.

Hắn phải ngoan ngoãn mới được.

Dạ Quân không ngờ Hạ Đình sẽ chủ động mời anh cùng nhau ăn cơm. Ngay khi nghe thấy lời này phát ra từ miệng của hắn, anh không kìm được vui vẻ: Được.

Đi thôi.

Hạ Đình ngồi dậy, cố gắng điều khiển cơ thể có chút mệt mỏi của mình.

Sao thế? Dạ Quân thấy hắn không được ổn thì cũng lên tiếng hỏi thăm.

"Không sao, chỉ là nằm nhiều quá nên người hơi mềm."

Ừ. Dạ Quân gật đầu. Không để hắn kịp phản ứng, anh đã cúi xuống, bế thốc hắn lên. Hạ Đình bị mất thăng bằng, theo bản năng mà ôm lấy cổ anh. Lần đầu tiên bị người khác bế theo kiểu công chúa, hắn nhịn không được mà đỏ mặt.

"Làm gì thế? Mau bỏ tôi xuống."

"Không phải em người mềm không đi được sao? Để tôi đưa em xuống ăn."

Hạ Đình: ...

Mập

Dù hắn vẫn còn rất nhiều lời từ chối vẫn còn chưa kịp nói ra nhưng xét thấy tư thế hùng hồn này của anh, hắn chỉ có thể nuốt ngược lại vào bên trong. Đùa gì chứ, nhìn dáng vẻ này của anh chắc chắn là cho dù cậu nói bã bọt mép ra cũng không thể khiến anh lay chuyển rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!