Chương 13: (Vô Đề)

Hạ Đình vốn định rời đi trước khi đám người kia chạy tới nơi này và nhìn thấy hắn. Mặc dù hắn rất có tinh thần trượng nghĩa nhưng tay hắn bây giờ vẫn còn đang bị thương, trượng nghĩa thế nào đi nữa cũng phải cân nhắc đến sức khỏe của cơ thể nhân loại này.

Vì thế, hắn lập tức xoay người, chạy về phía đầu con ngõ.

Này cũng không thể trách hắn, ai bảo cơ thể nhân loại yếu bệnh quá làm gì.

"Cứu... cứu với... người phía trước." Sau lưng vọng tới âm thanh đầy mệt mỏi. Thứ âm thanh đấy đi vào trong não, thành công khơi gợi tinh thần hành hiệp trượng nghĩa của Hạ Đình.

Tinh thần trượng nghĩa vừa mới được chôn vùi của Hạ Đình: ...

Mặc dù tay của hắn bị thương nhưng chắc là vẫn xử được đám người kia đi. Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, huống hồ nếu y nhúng tay vào khả năng cao còn giúp được đám người Hắc Bạch Vô Thương bớt đi chút việc.

Nghĩ vậy, Hạ Đình lập tức xoay người lại.

Một thanh niên đang cõng theo một người khác nặng nề chạy về phía hắn.

Hạ Đình phất phất tay: Muốn giúp gì sao?

Thanh niên nhìn thấy cánh tay băng bó của hắn thì hơi ái ngại. Nhưng mà nếu không nhờ hắn thì cậu ta cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Ở đây cũng không còn ai để nhờ vả cả. Đau tay cũng được, còn hơn là không có.

Nghĩ vậy, thanh niên tăng tốc càng nhanh, chạy tới bên cạnh hắn. Hạ Đình đứng im chờ cậu ta chạy đến rồi mới hỏi:

"Cậu cần giúp gì sao?"

Thanh niên nhét người trên lưng vào lòng Hạ Đình, thấp giọng cầu khẩn:

"Mong cậu có thể giúp tôi đưa ngài ấy đến nơi an toàn."

Nơi an toàn?

Hạ Đình không khỏi cảm thấy buồn cười:

"Ngoài kia là đường lớn mà, ra đến đó là an toàn rồi."

Hắn cảm thấy thanh niên này đang mệt quá nên bị ngốc chứ người bình thường sao có thể phản ứng như thế này được. Cậu ta một chút cũng không để tâm đến lời gợi ý của hắn, cương quyết nhét người vào tay hắn.

Hạ Đình đoán cậu ta mệt nên không còn sức cõng người nữa cho nên cũng đỡ giúp. Ai ngờ cậu ta vừa đẩy được người cho hắn xong thì lại xoay người quay lại nói cái gì mà:

"Mong anh có thể đưa ngài ấy đến nơi an toàn, để tôi giữ chân bọn chúng cho."

Bọn chúng?

Bọn chúng nào? Ở đây chỉ có ba người bọn họ thôi, làm gì có Bọn chúng nào.

Ngay lúc này, từ trong ngõ nhỏ, một đám người khác cũng xuất hiện. Trên tay bọn họ không thể thiếu vũ khí lạnh, có thanh kiếm còn dài cả mét, lưỡi kiếm cực kì sáng.

Bọn chúng nhìn thấy ba người họ đang đứng giữa ngõ lập tức lao nhanh tới: Đứng lại.

Hạ Đình: ...

Ban ngày ban mặt cầm hàng lạnh chạy ngoài đường như thế không sợ bị đồng chí cảnh sát hốt đi à?

Cậu thanh niên thấy đám người kia đã đuổi tới thì lại càng gấp hơn. Cậu ta đẩy hắn một cái, quát:

"Mau chạy đi, tôi giữ chân bọn chúng cho."

Hạ Đình quan sát tình hình một chút, chậc lưỡi: Không cần đâu.

Dứt lời, Hạ Đình dùng tay không bị thương ôm chặt lấy kẻ sau lưng, tay bị thương thì túm lấy cậu thanh niên kéo đi: Cùng nhau chạy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!