Chương 10: (Vô Đề)

Dạ Quân khí thế hừng hực đứng trước gương chỉnh lại trang phục, cùng lúc đó, trong một buồng vệ sinh cũng vang lên tiếng xả nước. Nhớ đến vành tai đỏ mê người của người bên trong, yết hầu của y không nhịn được trượt nhẹ một cái.

"Được rồi, rửa ít thôi. Rửa xong rồi thì ra đây đi."

Hạ Đình làm gì còn mặt mũi đối diện với cái tên biến thái ngoài kia đâu, lập tức lên tiếng đáp trả:

"Tôi không ra, anh đi thì tôi mới ra."

Dù sao thì tên này cũng là Dạ tổng gì đó, công việc chắc chắn rất bận. Đợi y chặt theo tiếng gọi của công việc, hắn mới đi ra cũng không muộn.

Dạ Quân biết tên nhóc này sẽ không dễ dàng ra ngoài, chỉ có thể lùi một bước:

"Vậy tôi đi trước đây."

Y ra ngoài cửa đứng đợi, đợi hắn đi ra ngoài thì nói tiếp vậy. Đối với hắn, anh không có gì ngoài thời gian.

Dạ Quân vừa đi ra ngoài, Hạ Đình cũng rời khỏi buồng vệ sinh. Nhìn nhà vệ sinh sạch sẽ thoáng mát trước mặt, vành tai đã nguội đi không ít lại nóng lên một lần nữa.

Mập

Bảo vào nơi này để điều tra oán linh, kết quả mọi chuyện đều bị tên kia làm lộn xộn hết cả. Bây giờ oán linh mất dấu, cơ thể cùng bị biến thái chà đạp một vòng. Hắn biết tên kia sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn, y chắc chắn còn đang ở bên ngoài đợi hắn đi ra.

Hạ Đình sao có thể để y đạt được ý nguyện. Hắn liếc nhìn ô cửa thông gió trên cao, không chút nghĩ ngợi mà leo lên. Nơi này là tầng hai, hắn có thể. Không lúc này thì không bao giờ, không thể gặp lại tên Dạ tổng biến thái kia được.

Đợi mãi không thấy người trong nhà vệ sinh có động thái gì, Dạ Quân nhíu mày. Đoán chừng có chuyện bất thường, hắn liền đứng sát cửa nhà vệ sinh, kề tai vào nghe ngóng: Cậu xong chưa?

...

Không gian tĩnh mịch không có tiếng đáp lại. Dạ Quân đè nắm đ.ấ. m cửa, đẩy cửa tiến vào bên trong nhà vệ sinh, kêu lên một tiếng: Này...

Nhà vệ sinh không một tiếng động, anh liếc mắt nhìn quanh chỉ nhìn thấy ô cửa thông gió mở toang hoang. Anh cau mày. Trong trí nhớ của anh thì ô thông khí kia rõ ràng là đóng kín mà nhỉ?

Tim anh bỗng đập lỡ một nhịp, liệu nó không phải như anh nghĩ đấy chứ? Anh phóng nhanh tới chỗ ô thông gió, nhún chân nhìn xuống dưới. Mắt anh vừa rơi xuống lập tức nhìn thấy thân ảnh quen thuộc nhảy từ trên tường xuống một góc khuất.

Dạ Quân: ...

Anh nhìn ô cửa thông gió lại nhìn cái người đang chạy dưới đường, lâm vào trầm mặc. Một người như thế kia, có thể chui vừa ô cửa thông gió như thế này hả?

"Dạ tổng, ngài ở đây làm tôi tìm ngài mãi."

Cậu thanh niên hớt ha hớt hải chạy từ ngoài nhà vệ sinh vào bên trong, thấy anh đang đứng trong phòng thì không khỏi mạnh mẽ thở phào một tiếng.

Khó khăn lắm mới tìm được Dạ tổng, cậu ta phải lôi được người về mới được.

Dạ Quân liếc mắt nhìn người vừa đến, hai tay đút túi quần: Đi thôi.

Cậu trai thấy thái độ bình tĩnh của Dạ Quân, lập tức biểu hiện vui vẻ hơn không ít. Vừa rồi nhìn thấy quản lý quần áo lộn xộn chạy từ trong nhà vệ sinh ra, dáng vẻ vừa uất ức vừa buồn bã, cậu đã rất lo lắng.

Cậu sợ quản lý làm gì không vừa ý khiến Dạ tổng giận, không ngờ thái độ của anh lại vui vẻ như này.

Dạ Quân không đợi cậu trai cười ngốc xong, lập tức nhấc chân bước ra khỏi nhà vệ sinh. Cậu trai thấy anh đi trước một bước cũng lập tức đuổi theo sau:

"Dạ tổng, đợi tôi với."

Đương nhiên là Dạ Quân sẽ không đợi cậu ta rồi.

Ra đến bên ngoài, cậu ta nhìn thấy cái xe vệ sinh thì không khỏi thắc mắc:

"Xe này hình như là của cái cậu dọn cà phê đúng không? Sao bây giờ vẫn ở đây vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!