Trần Ưng dẫn Mễ Hi vào cửa hàng, cho cô xem giày, điện thoại lại vang lên. Bây giờ Mễ Hi nhìn thấy Trần Ưng nghe điện thoại thì cũng chẳng tò mò gì nữa, Trần Ưng chỉ vào đôi giày, nói với cô: "Xem đi, thích đôi nào thì đi thử.
"Anh nhìn điện thoại, là thư ký Lữ Nhã gọi tới. Lữ Nhã nói bên Vương Binh đã chọn địa điểm hẹn ở nhà hàng Tây của một khách sạn nổi tiếng. Trần Ưng cười lạnh, dặn dò cô:"Cô giúp tôi đặt phòng ở câu lạc bộ Caesar, mười giờ tối nay, sau đó liên lạc lại với đối phương, nói với anh ta chỗ đó đứng đắn quá, không tiện trò chuyện, mười giờ tối nay gặp tại Caesar, cô hãy gửi số phòng cho anh ta, đặt xong rồi gửi tin nhắn cho tôi.
"Thư ký đáp một tiếng. Bây giờ Trần Ưng mới hài lòng, bảo đối phương chọn địa điểm trước chẳng qua cũng chỉ là muốn để mình có cơ hội chọn lại thôi. Như vậy sẽ khiến đối phương cảm thấy mình là công tử ăn chơi thối nát, nói chuyện sẽ chẳng còn kiêng dè gì nữa. Trần Ưng tắt điện thoại thì thấy Mễ Hi còn đứng nguyên tại chỗ:"Sao vậy, sao không xem giày?"
"Xí quá.
"Mễ Hi nhỏ nhẹ lên tiếng. Cô xem qua rất chân thành, nhưng thật sự cảm thấy xấu, còn kì quái, nhìn không được. Trần Ưng lập tức nhìn xuống đôi giày trên chân cô:"Đôi này thì sao?"
"Khi đó không có cái gì để lựa chọn nên đã chọn nó.
"Mễ Hi cảm thấy mình đưa ra lí do rất hợp lí. Cô thật sự không còn lựa chọn nào khác nên chỉ có thể mang nó thôi. Đã mang rồi thì cứ tiếp tục mang nó cô cũng không quan tâm cho lắm. Đợi hơn nửa ngày, Mễ Hi vẫn không quyết định được, liền miễn cưỡng chỉ một ngón tay nói:"Nếu không thì thử đôi này đi!" Chưa từng thấy qua đôi này bao giờ. Trần Ưng nhìn bề ngoài liền tỏ ra bực bội, đi tới:
"Cô biết không? Vị nguyệt lão 2238 kia nói tôi là người thích hợp nhất để chăm sóc cho cô, bây giờ tôi biết rõ là vì cái gì rồi."
Mễ Hi chớp mắt vô tội.
"Bởi vì tôi thích nhất là quyết định giúp người khác." Trần Ưng nói xong, thò tay lên kệ giày kế bên lấy một đôi dép lê mà anh thấy vừa ý nhất xuống, đưa cho cô bán hàng rồi chỉ Mễ Hi: "Phiền cô lấy giúp cỡ giày của cô ấy."
Hoàn toàn không nhìn giá tiền, loại khách hàng này cô bán hàng đặc biệt ưa thích. Cô nàng vui sướng mà dẫn Mễ Hi ngồi xuống, nhìn chân cô bé, chọn số đo rồi để cho cô thử giày. Mễ Hi nhìn chằm chằm vào đôi giày kia rồi giương mắt nhìn Trần Ưng.
"Trước tiên hãy mang vào."
Trần Ưng nói. Mễ Hi mang vào rồi đứng lên đi hai bước.
"Lấy cái này đi.
"Rất OK rồi, lúc trước không cần lãng phí thời gian như vậy. Trần Ưng nhanh chóng lại chỉ vào một đôi giày thể thao, lại bảo cô bán hàng lấy một đôi dép lê khác, cô bán hàng chạy tới chạy lui, nhanh chóng lấy cho đủ. Mễ Hi bị Trần Ưng nhìn chằm chằm vào đôi giày thể thao vừa thử, vừa chân, đi lại cũng thoải mái, tuy hơi xấu nhưng Mễ Hi cũng không có ý kiến gì."Quét thẻ, đóng gói.
Đôi giày trên chân cũng không cần thay đâu.
"Trần Ưng rất hài lòng, đây mới gọi là mua sắm chứ, thoải mái quá. Mang giày mới, cầm theo hai hộp giày, Mễ Hi theo sau Trần Ưng tiếp tục đi mua sắm. Đi lên trên lầu là khu quần áo và trang sức, Trần Ưng cũng không hỏi cô, nhanh chóng đảo mắt qua tất cả các cửa hàng, dẫn cô đến cửa hàng quần áo hợp với độ tuổi của cô, chỉ rồi hỏi:"Cô lại cảm thấy xấu phải không?"
Mễ Hi chăm chú xem hết, sau đó lại nghiêm túc gật đầu. Còn không bằng bộ đồ cô đang mặc, nhìn còn khá thuận mắt nhất.
"Được rồi, cô không cần phát biểu ý kiến nữa.
"Trần Ưng nói. Mễ Hi rất vô tội đấy nhé, cô có phát biểu ý kiến gì đâu, cô hoàn toàn không nói chuyện mà. Trần Ưng cầm một bộ đồ, là một chiếc váy, suy nghĩ nhìn cổ áo rồi lại nhìn làn váy một chút, anh thử thăm dò đưa cho Mễ Hi nhìn thoáng qua, đầu Mễ Hi dao động nói rất kiên quyết:"Không mặc."
"Được rồi."
Trần Ưng để quần áo lại chỗ cũ, anh biết ngay mà. Anh gọi cô bán hàng tới, chỉ vào Mễ Hi: "Hãy giúp cô ấy chọn mấy bộ quần áo có thể bao hết toàn thân lại."
Cô bán hàng nghe xong ngây ngẩn cả người, Mễ Hi lại ra sức gật đầu.
Toàn thân đều bao trong quần áo thật sự không dễ tìm cho lắm. Cổ thấp đang thịnh hành, mùa này cũng đã đổi sang quần áo mùa hè rồi, trong tiệm phần lớn là áo không tay và vài loại áo tay ngắn nhẹ nhàng. Cuối cùng trong tiệm cũng chỉ tìm ra một bộ quần áo dài tay đơn giản.
Trong lúc Mễ Hi đi thử quần áo, Trần Ưng nhận được điện thoại của Trình Giang Dực: "Trần Ưng, Mễ Hi của chúng tôi ở nhà cậu thế nào rồi?"
"Là của nhà anh thì anh tới đón đi đi."
"Ý trời không thể trái, giao cô bé cho cậu, tôi và Tiểu Bồi cũng rất đau lòng đó."
"Bệnh tim không tốt, vậy anh nhanh chóng đi chữa bệnh đi."
"Hai người bây giờ đang làm gì vậy?" Trình Giang Dực hoàn toàn không nghe ra ý châm chọc của Trần Ưng.
"Đang ở cửa hàng mua quần áo."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!