Công ty môi giới kia cách căn hộ của Trần Ưng một căn nhà. Trong khu chung cư, Mễ Hi dáo dác nhìn xung quanh, thấy có cái hồ phun nước ở trung tâm liền tò mò đến gần xem thử, cô vô cùng hứng thú với cách tạo hình hoa văn đẹp đẽ này. Trần Ưng vừa nhận một cuộc gọi đến, vừa đến gần chơi đùa cùng Mễ Hi.
Là Kevin gọi, anh ta nói đã nói chuyện với mọi người nhưng chẳng ai nói rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ có Lưu Mỹ Phân nói sẽ chịu trách nhiệm việc này và từ chức.
Trần Ưng khẽ giật lông mày, chỉ nói anh đã biết.
Ngắt điện thoại, quay đầu không thấy Mễ Hi đâu, Trần Ưng đi dạo một vòng bên ngoài hội sở mới tìm được cô.
Tầng một hội sở là hồ bơi, nhìn xuống qua lớp kính thủy tinh thấy nhiều người đang bơi lội. Trai thì chỉ mặc quần bơi, nữ mặc áo tắm hai mảnh. Mễ Hi nhìn chăm chú, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, trong lòng thì vô cùng kinh ngạc, chốn này toàn sài lang hổ báo không à!
Ai cũng dám để lộ da thịt ra ngoài, kín kín hở hở, thật lộ liễu. Cái này, cái này..! Mễ Hi quay mặt đi không dám nhìn thì thấy Trần Ưng đang đi tới. Cô phải chịu đựng, không được phê bình, không được ăn nói lung tung, đây là địa bàn người khác, mình mới đến nên phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Nhưng thật khó mà chịu đựng được!
Trần Ưng đi tới nhìn cô, vẫy tay ra hiệu bảo cô đi vào cùng anh.
Còn muốn đi vào đây nữa sao? Mễ Hi nhịn không được, khẽ cau mày.
"Bên trong toàn người có bệnh." Cô "Công chính khách quan
"mà nhận xét. Trần Ưng chân vẫn bước tiếp nhưng gương mặt thoáng co lại. Chợt dừng lại một lát:"Cái này gọi là bơi lội, rất bình thường, là môn thể dục rèn luyện thân thể hàng đầu, cũng như chạy bộ và chơi bóng vậy thôi."
Khẽ suy nghĩ rồi lại giải thích với cô như thế này: "Cái này giống với tập võ, làm cho cơ thể khỏe mạnh hơn. Người ta chỉ vì sức khỏe, không phải có bệnh đâu."
Chí lí quá ha.
Mễ Hi lại tiếp tục chịu đựng, mấp máy miệng, không đồng ý cũng không phản bác. Nhịn mới được, đây là thế giới của người khác, mình không thể bàn cãi được. Cô nhìn Trần Ưng đẩy cánh cửa thủy tinh kia ra, đi vào căn phòng sáng chói kia.
Mễ Hi trừng mắt nhìn cánh cửa, Trần Ưng quay đầu giục, cô không thể không đi theo. May là anh không mang cô tới gần những người kia. Nhịn tiếp, đây là những người khác thời đại với cô, cô không có thể ý kiến được.
Hai người bước lên bậc thang, Mễ Hi vừa bước vừa cố dựa sát vách ngoài, chỉ mong tránh xa cái hồ bơi kia một chút, mắt cũng không dám nhìn lại. Trần Ưng thấy vậy chợt có cảm giác đau đầu.
Đến văn phòng môi giới, quản lý cười tươi chạy ra đón tiếp: "Trần tiên sinh, ngài đến rồi."
"Chào cô.
"Trần Ưng khẽ đáp lời. Đây là người phụ nữ tuổi trung niên, rất giỏi giang. Trần Ưng liên lạc đến đây là do người này tiếp chuyện nên cũng xem như là có quen biết trước. Anh chỉ Mễ Hi:"Đây là con một người bà con xa của tôi, đến sống cùng tôi vài ngày, trong nhà không có ai nên đến tìm một người chăm sóc cô bé."
"Được được, không có vấn đề gì cả."
Người quản lí nhiệt tình trả lời.
"Mễ Hi, mau chào hỏi đi.
"Trần Ưng nhìn Mễ Hi, nhẹ nhàng nhắc nhở. Mễ Hi nhìn chằm chằm vào mái tóc của vị quản lí, xoắn xoắn hình tròn, kiểu tóc rất kì quái. Xấu quá đi, chẳng lẽ không biết là trông nó rất xấu xí sao? Nghe Trần Ưng gọi, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, khom người với vị quản lí kia:"Chào đại nương ạ.
"Thái độ của cô rất nghiêm túc, giọng nói vừa trong trẻo vừa đáng yêu, không kém phần dễ nghe, nhưng – đại nương? Nụ cười của vị quản lí lập tức cứng lại. Trong văn phòng, những người khác ngừng động tác nhìn qua. Vẻ mặt Trần Ưng cứng đơ, hiện ngay hai chữ xấu hổ, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ bình thường:"Đứa trẻ này rất thích xem phim cổ trang, nghịch ngợm, hay nói giỡn."
Quản lí bật cười ha ha, tròn miệng: "Cô bé này lớn lên thật xinh đẹp, đáng yêu quá à nha."
"Ừm, có vẻ cũng không tồi lắm." Trần Ưng đáp lời, liếc nhìn Mễ Hi. Mễ Hi thấy vậy vội nuốt lời định nói ngược trở vào, trực giác cho cô biết lời vừa rồi đã trở thành trò cười rồi, vì vậy đành ngậm miệng. Vẫn là nên im lặng thì sẽ không phạm sai lầm.
Quản lí môi giới đưa hai người bọn họ đến phòng khách, để Trần Ưng xem qua tư liệu của mấy người giúp việc, cho từng người từng người bước vào.
So với điều kiện anh cần cũng không khác nhau là mấy, đều khoảng ba mươi tuổi, đều biết nấu cả cơm ta lẫn cơm Tây, biết chút ít Anh văn, làm công việc nhà, đã được tham gia lớp huấn luyện, bằng cấp cũng khá tốt, có thể dạy những kĩ năng đơn giản cho cô nhóc này.
Trần Ưng luôn có lòng tin với cách làm việc của công ty môi giới này, đây là công ty có giá khá cao, chất lượng phục vụ rất tốt, cho nên mấy người này quả thật cũng không tệ, có hai người vẻ bề ngoài nhìn không thuận mắt cho lắm nên anh đã cho ra ngoài, chỉ còn lại ba người, Trần Ưng bảo tất cả bọn họ ra ngoài chờ anh đưa ra quyết định.
Lại xem một chút qua tư liệu, hỏi quản lí ba người còn lại có biết chế biến mì phở hay không. Sau đó anh quay sang hỏi Mễ Hi: "Cô thấy thế nào, muốn chọn ai?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!