Chương 5: (Vô Đề)

Trần Ưng không tiến lên an ủi, nhưng anh cũng không bỏ đi. Anh nghĩ anh có thể hiểu được tâm trạng của Mễ Hi.

Không có người thân, không có bạn bè, không có đồ vật quen thuộc, không cái bất cứ cái gì. Hơn nữa cô bé còn nhỏ tuổi như vậy, không khóc không làm loạn là đã rất kiên cường rồi. Trần Ưng cảm thấy hẳn là mình nên kiên nhẫn với cô bé một chút, đối tốt với cô bé hơn một chút.

Mặt trời ló dạng, ánh sáng vàng óng xuyên qua cửa sổ chiếu lên đất. Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mễ Hi. Cô ngơ ngác nhìn, bỗng nhiên đưa tay dùng sức lau mặt, lau hết toàn bộ nước mắt.

Cô đứng lên, Trần Ưng cũng vô thức trốn vội đi, nhanh chóng lui qua gian phòng bên cạnh, trốn một lát không thấy động tĩnh gì, anh mở cửa ra, cố ý tạo tiếng động, dùng sức bước vài bước tới.

Đến phòng khác, nhìn thấy Mễ Hi đang giang rộng tay chân, nghe được tiếng anh liền quay người lại.

"Chào buổi sáng.

"Anh điềm nhiên chào hỏi như không có việc gì. Trên mặt cô bé quả nhiên đã không còn nét yếu ớt vừa rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng. Mễ Hi dừng động tác, xoay người lại, hơi khom lưng làm lễ:"Bái kiến thúc thúc.

"Trần Ưng đen mặt, hôm qua anh đã nói rồi mà, sao cô bé không tiếp thu vậy. Sáng sớm đã làm anh cảm thấy mình già dặn quá. Anh hít một hơi, bắt đầu công tác xóa nạn mù chữ:"Mễ Hi à, ở chỗ này, vào buổi sáng, gặp nhau người ta sẽ nói là "chào buổi sáng", không bái kiến gì hết, cũng có thể nói "chào mỗ nào đó

". Ví dụ như chàu chú, chào cô, không nói là bái kiến thúc thúc."

Mặt Mễ Hi co lại.

"Lại coi nào, chào buổi sáng." Trần Ưng dạy cô.

"Chào buổi sáng." Mễ Hi lại thi lễ.

"Đừng ôm quyền, đừng gập người, nói giống tôi này, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng.

"Mễ Hi nghe lời đứng thẳng sống lưng. Sau đó cô bé nhìn anh, mà anh lại ngốc người. Bây giờ nói cái gì ta? Đúng rồi, không được hỏi cô bé ngủ có ngon không, cứ giả vờ không biết, sau đó từng người rửa mặt, ăn sáng, hôm nay là thứ 4, anh còn có khá nhiều việc. Cô bé cứng đơ như vậy, anh xóa nạn mù chữ cũng chả có cảm giác thành tựu gì, không sợ, từ từ rồi sẽ đến, sẽ thành công."Đi đánh răng rửa mặt đi, chúng ta ra ngoài ăn sáng." Trần Ưng hạ chỉ, sau đó nhìn Mễ Hi ngốc người ra liền bổ sung: "Đánh răng chính là dùng bàn chải đánh răng và kem như thế này…" Có lẽ cô bé đã quên, anh đành chỉ lại.

"Cháu hiểu rồi ạ."

"Thật chứ?" Bắt lấy cơ hội xóa nạn mù chữ.

"Cháu biết ạ." Mễ Hi chăm chú học tập, Trần Ưng vô cùng hài lòng.

"Vậy được rồi, nhanh một chút, rửa ráy sạch sẽ rồi chúng ta ra ngoài."

Anh nhìn cô chằm chằm, Mễ Hi lúc này mới vội động chân động tay. Cô cầm bàn chải đánh răng, lại cầm kem đánh răng, thuận lợi mở nắp ra rồi cẩn thận lấy chút kem lên bàn chải.

"Lấy thêm một chút.

"Trần Ưng nói. Mễ Hi nhìn anh, có hơi mờ mịt."Đây là kem đánh răng, cứ lấy nhiều một chút." Trần Ưng chỉ trỏ để Mễ Hi làm theo.

"Thêm chút nữa. Ừ được rồi, về sau cứ bằng chừng này mới sạch được." Trần Ưng nói vậy, cô bé chỉ mím môi, khẽ gật đầu.

"Dùng ly nước này, sau đó cho bàn chải vào miệng, rồi chà xát như vậy.

"Trần Ưng nhe răng, dùng ngón tay khoa tay múa chân dạy cho cô bé. Mễ Hi ngơ ngác nhìn, khuôn mặt hơi hồng."Hiểu chưa?"

Mễ Hi gật đầu.

"Vậy đánh một lần cho tôi xem nào."

Mễ Hi không nhúc nhích, cảnh giác nhìn anh.

"Được rồi, tôi không nhìn, tự em làm đi.

"Trần Ưng bỏ đi, lát sau liền nghe được tiếng đánh răng trong phòng tắm, anh làm bộ đi ngang qua, lé mắt nhìn vào. Ừ, động tác ngốc quá, nhưng vẫn thuận lời. Thỏa mãn rồi anh mới huýt sáo trở về phòngmình. Làm cha chú thật không dễ gì. Trần Ưng rửa mặt thay quần áo xong liền huýt sáo đi ra, nhìn thấy Mễ Hi đang đoan chính đừng chờ ở phòng khác. Anh đi qua vỗ vào ghế sô pha:"Đây là ghế số pha, là một loại ghế, dùng để ngồi, em thấy hôm qua chúng ta ngồi trong nhà chú Trình rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!