Chương 4: (Vô Đề)

Rốt cục Trần Ưng vẫn lĩnh Mễ Hi mang về nhà.

Trước khi đi, Tô Tiểu Bồi còn chuẩn bị cho Mễ Hi một vài thứ đồ dùng sinh hoạt, nhưng vì chưa biết số đo của Mễ Hi nên có thể quần áo không quá vừa vặn, cô nói hôm sau sẽ mua đồ mới cho Mễ Hi, trước tiên cứ để cô bé dùng những thứ đồ này đã.

Trần Ưng nghe vậy cũng rất hài lòng, tốt lắm, xem ra anh ta cũng chỉ phải cung cấp một chỗ ở, quản tốt cơm một ngày ba bữa là được.

Anh đứng một bên nhìn Tô Tiểu Bồi đang cầm bàn chải đánh răng chỉ cách dùng cho Mễ Hi.

"Đây là bàn chải đánh răng nhé, cô đã dạy cháu cách dùng lúc nãy rồi. Đây là bàn chải mới cho cháu. Chúng ta gọi đây là đánh răng, cháu đừng quên nhé. Cái này là kem đánh răng, trong nhà chú Trần Ưng của cháu có, dùng của cậu ta là được rồi. Sữa rửa mặt và kem dưỡng da đều đã cho vào túi rồi, sữa tắm cũng ở trong đó, cô viết cách dùng lên hết rồi, cháu không nhớ dùng thế nào thì cứ hỏi chú Trần Ưng là được."

Còn bàn chải đánh răng với kem đánh răng nữa, Trần Ưng xoắn loại: "Nhiều từ mới nghe không hiểu như vậy, nếu không hai người giữ cô bé lại dạy cách dùng trước đi."

Vừa nói xong mọi người đã cấp tốc tiễn bọn họ ra cửa -_-.

Nguyệt lão 2238 hấp tấp đi theo bọn họ, nói là muốn nhìn thấy Mễ Hi vào nhà mới đã. Trần Ưng khinh bỉ nhìn anh ta, sao lúc nhét con gái nhà người ta lên đường thì không quan tâm đi? Nhưng nghĩ nói vậy thì mất hình tượng quá, anh đành thôi không nói.

Một đường không nói chuyện, buổi tối ít xe, ba người nhanh chóng về tới nhà.

Trần Ưng đưa Mễ Hi và Nguyệt lão vào nhà. Nguyệt lão cứ như chủ nhà dắt Mễ Hi đi giới thiệu khắp nhà. Đây là toilet này, đây là phòng ngủ, ô, phòng lớn quá ta, gian phòng đẹp đấy nhỉ. "À, Trần Tiên sinh, phòng này là phòng Mễ Hi hả?"

Phòng hướng nam, có tủ có giường, thoạt nhìn không tồi.

"Ờ." Không biết gì còn cướp việc dẫn đường, Trần Ưng lại xì mũi khinh bỉ.

"Em xem nè, đây là phòng em đó, giường không nhỏ đâu, gian phòng cũng lớn lắm, đúng không? Cũng gần toilet, là, toilet chính là, chính là nhà vệ sinh, đến đây, anh dạy em." Mẹ đỡ đầu Nguyệt lão dẫn Mễ Hi vào toilet, "Đây là bồn cầu, ngồi trên đây kéo một cái là được, em xem, như vầy nè."

Sau đó còn làm mẫu xả nước một lần. "Em xem, đây là vòi nước, vặn vầy là có nước chảy ra, dùng nước đều dùng thế này. Kéo qua bên này là nước ấm. Đúng rồi, mấy thứ lúc nãy cô Tô chuẩn bị cho em đâu rồi?

"Mễ Hi vội lấy cái túi ra. Nguyệt lão 2238 giúp cô cái túi lên cái móc cạnh tủ kính, sau đó lại chạy tới hỏi:"Trần tiên sinh, phiền anh cung cấp cho Mễ Hi một cái chén đánh răng."

Trần Ưng đi tìm một cái li thủy tinh mang tới, Nguyệt lão đưa vào cho Mễ Hi, sau đó dạy cô làm sao để mở tủ kính, rồi nói với cô: "Mễ Hi, đây là nhà em.

"Có khăn mặt có cốc đánh răng thì là nhà mình chẳng? Cái này cũng thật dễ dàng. Trần Ưng vốn đinh trêu chọc chế nhạo hai câu nhưng nhìn thấy Mễ Hi tỏ vẻ ngơ ngác lại không nói nổi nên lời. Nguyệt lão hào hứng bừng bừng dẫn Mễ Hi đi xem nơi khác."Đây là phòng sách, là địa bàn của chú Trần nhà em, bình thường em không nên vào đây quấy rầy anh ta.

Đây cũng chẳng biết là phòng gì, à, phòng ngủ, chính là phòng ngủ, cũng là địa bàn của chú Trần, em tuyệt đối không nên vào đây."

Dùng từ tuyệt đối rồi còn tăng cường ngữ điệu nữa, Trần Ưng tiếp tục xì mũi. Vào thì sao nào? Chẳng lẽ anh còn ăn thịt cô bé nhà người ta nữa hả? Dám vu oan nghi ngờ nhân cách của anh. Đáng tiếc anh lại không thể đốp lại, bởi vì quả thật anh không thích người ta vào phòng ngủ hay phòng sách của mình.

Địa bàn của anh chính là của anh. Vốn cả căn nhà này đều là địa bàn của anh. Mẹ nó chứ, khốn kiếp. Rốt cục là chuyện gì đã xảy ra vậy, sao không hiểu gì hết vậy, tự nhiên bị nhét một cô bé. Mà anh ta còn mang cô ta về nhà nữa.

Nhất định là bị thôi miên rồi.

"Trần Tiên Sinh." Nguyệt lão hét to, như thể đang gọi đò vậy.

"Sao vậy?"

"Trần tiên sinh anh chỉ dùng toilet chính thôi nhé, bên kia là phòng toilet chuyên dụng của Mễ Hi, anh đừng làm lộn xộn đồ của cô bé.

"Nguyệt Lão dọn dẹp xong đống chai chai lọ lọ, dạy cô cách dùng vòi sen rồi lại giục Trần Ưng cấp vỏ chăn ga giường mới, hai người bận rộn sửa sang lại giường chiếu. Mễ Hi đứng một bên, ánh mắt có phần ngốc nghếch."Được rồi được rồi." Nguyệt lão kiểm tra trong ngoài một lần. "Mễ Hi à, đây là phòng em nhé, đây là tủ quần áo, tự em thu dọn nhé, à, hai bộ quần áo này chắc không đủ, em đừng lo, chú Trần của em sẽ giải quyết hết. Trong phòng này không có gương, em cứ dùng trong toilet nhé."

Nhớ ra còn chưa dạy Mễ Hi bật đèn tắt đèn liền vội dạy thêm một chút.

Mễ Hi gật đầu, biểu hiện vẫn còn hơi ngốc, hay là… không biết xử sự thế nào? Trần Ưng nghiêng đầu qua một bên, làm bộ không thấy được. Bây giờ anh vẫn còn có áp lực, lỡ không nuôi nổi cô bé thì làm sao? Cô bé đến từ cổ đại đấy.

Bây giờ hối hận có kịp không nhỉ?

Nguyệt Lão lại vòng ra ngoài hỏi: "Trần Tiên sinh, tôi còn nói sót gì không?"

Trần Ưng nhếch miệng, ngoại trừ mang người đi đi thì anh thấy hình như không sót gì nữa đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!