Chương 22: Bài Vị Thì Bài Vị.

Trần Ưng không tránh né ánh mắt của hai người. Tuy vật này hơi bất tiện, nhưng anh cũng không thể làm khó cô nương người ta, dù sao cô cũng có tấm lòng hiếu thảo, là một đức tính tốt.

"Đi, chú giúp con xử lý."

Trần Ưng rất nhanh liền đáp ứng, sau đó nhìn Trần Phi và Trình Giang Dực, "Nhà trai phải có thêm một điều kiện, đó là hiếu thảo.

"Hai người bên này đều không nói lời nào. Không đến vài giây sau, Trần Ưng bổ sung thêm:"Còn có, cha mẹ phải tiến bộ."

Trần Phi không nói lòi nào, qua một lúc, Trình Giang Dực nhịn không được mà ghé vào lỗ tai Trần Phi nói thầm: "Em trai cậu liệt kê những điều kiện giống hệt điều kiện của cậu ta, làm thế nào để kiếm được người như thế a.

"Trần Ưng đang giúp Mễ Hi mỏ nắp sữa chua, dạy cô cách uống, nghe được lời nói thầm của hắn thì trừng mắt. Trình Giang Dực sờ sờ cái mũi, chẳng lẽ hắn nói sai sao? Rõ ràng là đúng như vậy mà! Mễ Hi một bên vui vẻ thưởng thức mùi vị kỳ lạ mới mẻ của sữa chua một bên nhìn ba người đàn ông mắt đi mày lại, sau đó cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, bất giác kêu lên:"A!"

Ba người đàn ông nghe được cũng giật mình.

Mễ Hi ghé vào tai Trần Ưng thì thầm nói nhỏ, Trần Ưng gật đàu, cũng ghé vào tai cô nhỏ giọng trả lời. Sau đó Mễ Hi bắt đầu lục lọi túi xách. Vừa rồi đồ uống và sữa chua là do cô mua bằng tiền Trần Ưng đưa cho, hiện tại trong túi cô vẫn còn tiền thừa.

Đem những vật dụng trong túi đặt lên bàn, cô lấy ra 22 tệ đưa đến. Sau đó nhìn thoáng qua Trần Ưng, Trần Ưng gật đầu, cô bé này thật sự rất thông minh, những gì anh dạy cô đều nhớ rõ.

"Chú Trình, hôm qua cô nhà mua cho cháu đồ đạc, cháu còn nợ cô 21 tệ 8 hào. Chú thay cháu trả lại cho cô ạ, đây!"

Trình Giang Dực bày ra bộ mặt suy sụp nhìn Mễ Hi, không phải chứ, chỉ có 22 tệ mà cũng nhớ lâu như vậy, nhà hắn cũng không chìa tay để đòi của cô.

"Cái kia, có thể trả lại cháu 2 hào không."

Mễ Hi không hề để ý đến Trình Giang Dực, vẫn nói tiếp.

Phốc! Trần Phi suýt chút nữa phun ra ngụm nước khoáng vừa uống vào miệng, nuốt trôi ngụm nước kia cũng khiến anh ho sặc sụa, chỉ là không có người nào để ý đến anh, chỉ có Mễ Hi bên này ân cần nhìn anh hỏi han một chút. Trần Phi chỉ vội vàng xua tay, ý tứ chính là:

Mấy người muốn tính toán nợ nần thì tính với nhau đi, không cần để ý đến tôi.

Trình Giang Dực mặt mày xám ngoét nói: "Mễ Hi a, tại sao lại phải cùng chú so đo từng hào như vậy?

"Chú đây chẳng lẽ lại mất hết mặt mũi mà ăn quỵt hai hào của một đứa trẻ? Mễ Hi đỏ mặt:"Không, không, cháu..." Cô rất quẫn bách nói: "Cháu không có nhiều tiền, tiền này là của chú Trần Ưng, cháu, cháu cũng không thể tự mình làm chủ.

"Hai hào kia là của người khác, cô cũng không thể tự mình đứng ra nói không cần. Cô nhìn về phía Trần Ưng một cái, dường như cô lại làm sai, khiến mọi người chê cưởi rồi. Trình Giang Dực sắc mặt càng xấu đi, đưa mắt nhìn Trần Ưng hỏi một câu:"Hai hào kia cậu có muốn lấy không?"

"Muốn chứ, anh em ruột tôi con để ý, huống chi hai chúng ta vốn không có quan hệ gì với nhau.

"Trần Ưng trong lòng sung sướng, ha ha ha, Mễ Hi làm tốt lắm. Quả nhiên là rất nghe lời, làm cho người ta vô cùng ưa thích. Trình Giang Dực hận không thể đánh vào mặt Trần Ưng một cái, đối với hắn tiền không quan trọng, quan trọng là mặt mũi. Trên người hắn lấy đâu ra hai hào! Hắn đành phải cắn răng hỏi Trần Phi:"Cho tôi hai hào!"

Mặt Trần Phi hiện lên chút khổ sở, tại sao lại cứ phải lôi anh vào chứ? Anh rõ ràng là người ngoài cuộc mà. Không thể không lấy ví ra, người có văn hóa như anh tuyệt đối sẽ không nói lời thô tục, có lẽ trên người anh cũng có hai hào đi.

Mễ Hi cẩn thận lấy hai hào đưa đến tay Trần Ưng, nhìn thấy mặt Trần Ưng lúc này cười tươi như hoa nở, cô mới thở ra nhẹ nhõm. Thì ra người ở thế giới này rất để ý đến tiền bạc. Cô cảm thấy hai hào kia cũng không nhiều lắm, nhưng thì ra lại quan trọng đến như vậy.

Buổi tối, Mễ Hi ở trong phòng ghi chép. Bút ở dây rất cúng, cô không biết nên cầm thế nào cho đúng, xiêu xiêu vẹo vẹo viết ghi nhớ, còn thiếu nợ Trần Ưng 21 tệ 8 hào.

Điện thoại, quần áo, giày dép, mỗi bữa cơm đều cung ứng, tuy cô không biết giá cả bao nhiêu, nhưng cô nhất định sẽ ghi nhớ kỹ, sau này chắc chắn sẽ trả lại.

Viết ra một tờ danh sách thật dài khiến cô có chút buồn bực, càng nhiều các khoản nợ, áp lực đối với cô càng lớn. Kỳ thật trong đầu cô còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi, thế nhung cô không dám nói ra. Sẽ chẳng ai thích một cô gái cái gì cũng không biết, lại còn là một cô nương cổ quái cái gì cũng hỏi.

Sau này cưới hỏi cô cũng phải chuẩn bị đồ cưới, thế nhưng cô không có. Hay là nơi này không quan tâm đến đồ cưới? Không thể nha, hôm nay ngay cả hai hào người ta cũng coi trọng, huống choi là đồ cưới nhiều tiền như vậy, chắc chắn không thể bỏ qua.

Mễ Hi âm thầm thở dài, nhìn chằm chằm vào quyển sổ với những chữ siêu vẹo của mình, được rồi, sống ỏ đâu thì theo phong tục ở đấy, cô may mắn như vậy, gặp được Nguyệt lão tiên sinh, còn gặp được một nhóm các cô các chú: bọn họ đối với cô rất tốt.

Còn cả chú Trần Ưng nữa, chú ấy chính là người vô cùng vô cùng tốt. Mễ Hi nghĩ vậy, lập tức nhảy dựng lên. Đúng rồi, nên pha trà cho chú ấy, có thể vì chú ấy làm một chút việc nhỏ này, cô cũng cảm thấy vui vẻ.

Mễ Hi bưng ly trà nhẹ nhàng đi vào thư phòng, thư phòng không có đóng cửa, bên trong cũng không có lấy một tiếng động, có phải hiện tại không nên quấy rầy không? Mễ Hi định thăm dò một chút.

Lúc này Trần Ưng đang ghi lại sự việc, mà thứ anh dùng là điện thoại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!