Chương 21: (Vô Đề)

Công viên trò chơi trên núi Thanh Tú là công viên trò chơi lớn nhất, xa xa có thể thấy được đủ loại màu sắc của các khu vui chơi, trò Ma Thiên Luân cùng với các loại trò chơi khác.

Hôm nay là thứ bảy, người đến công viên rất đông, rất ồn ào. Trần Ưng lái xe loanh quanh mãi mà không tìm được chỗ đậu xe. Mễ Hi đã sớm không kìm nén được nhoài người ra ngoài để xem, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngập vẻ ngạc nhiên, tò mò.

"Được rồi, thu đầu của cô về đi, muốn gãy cổ à. Lát nữa sẽ dẫn cô đi xem thật kỹ." Trần Ưng vừa nói vừa nhìn một chỗ đậu xe, gấp rút lao tới chiếm lĩnh thành công. Nhân viên quản lý thu phí đỗ xe tới, đưa vé đỗ xe cho Trần Ưng, Mễ Hi ở một bên nhìn. Trần Ưng để cho cô xem.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mễ Hi nghiêm trọng, cuối cùng thở dài giống như một bà cụ non, "Chỗ nào cũng đều dùng tiền để có chỗ ngồi, cuộc sống quả nhiên là gian nan."

Nghe thấy giọng nói đau khổ kia, nhân viên thu phí nhìn chiếc xe sang trọng của Trần Ưng rồi lại nhìn quần áo hàng hiệu trên người hai người, âm thầm trao cho Trần Ưng một ánh mắt xem thường. Bề ngoài ra vẻ đẹp trai có tiền, bên trong vô cùng nghèo khổ, có bệnh à?

Trần Ưng trợn mắt khiến cậu ta phải thu lại ánh mắt lại. Mẹ nó, cậu có quyền nói à? Bạn nhỏ nhà anh không có kiến thức, thích quan tâm, thích lải nhải không được à? Anh trừng mắt nhìn nhân viên thu phí đang cúi đầu bước đi.

Mễ Hi hoàn toàn không chú ý đến việc xảy ra chuyện gì, vẫn còn đang tính toán phí đỗ xe phải mất bao nhiêu, nếu đi đến mấy cái nơi kia phải dừng vài lần xe thì một tháng phải mất bao nhiêu tiền, có nên đi làm để trả lại số tiền này không?

Thật đáng thương, rõ ràng là muốn tìm một nơi có thể kiếm tiền, kết quả là còn tiêu tiền.

Mễ Hi đồng tình liếc Trần Ưng. Cái nhìn này đã để Trần Ưng thấy được, anh thò tay vò đầu cô. Cô nhóc này, ánh mắt kia là sao thế hả?

Làm việc này trước mặt mọi người ư?

Mễ Hi quá sợ hãi, nghiêng người một cái tránh đi. Cô thành công nhịn xuống, không đánh chú ấy.

Cánh tay Trần Ưng còn giơ trên không tức giận nhìn cô. Mễ Hi nhếch miệng, cảm thấy có hơi tủi thân. Bên cạnh có rất nhiều người nhìn thấy, tình cảm giữa trưởng bối với tiểu bối… có ôm vai cười tươi, có ngọt ngào nắm tay, có dịu dàng kéo tay nữa.

Trần Ưng nhìn bọn họ rồi lại liếc nhìn Mễ Hi, sao đó cho hai tay vào túi quần, huýt sáo bước đi.

Mễ Hi đuổi kịp anh. Trần Ưng không nói lời nào, Mễ Hi lại không biết mình nên nói cái gì. "Ừm.., lần tới, lần tới việc kia, ý tôi là…" Nhưng cô không thích bị người khác xoa đầu, hơn nữa xung quanh có nhiều người nhìn như vậy chứ. Mễ Hi không nói ra được câu nào, lại nghẹn đỏ mặt.

Trần Ưng dừng bước, Mễ Hi vẫn còn đang cố gắng chuẩn bị lí do từ chối, ở thế giới này việc nam nữ thụ thụ bất thân không dùng được, cô biết, có thể là do cô chưa thích ứng được, cô xin lỗi, về sau đừng làm như vậy được không? Thế nhưng trong lòng cô lại không muốn.

Đang đấu tranh với chính mình thì bỗng nhiên có chiếc mũ lưỡi trai đặt trên đầu cô.

Mễ Hi ngẩng đầu nhìn, thì ra Trần Ưng mua cái mũ ở một quán ven đường, cho cô đội nón lưỡi trai.

"Trời nắng quá, cô nên đội vào đi.

"Trần Ưng trả tiền rồi nói với Mễ Hi. Khuôn mặt trắng nõn kia nếu để rám đen đi thì rất tiếc. Mễ Hi dùng tay chạm lên mũ, nói"Cảm ơn". Cô nhìn các kiểu dáng bày trên quán, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại. Tuy không nói gì nhưng Trần Ưng vừa nhìn đã hiểu. Anh tiếp tục dẫn cô đi lên phía trước, nói:

"Nhìn đẹp lắm. Không xấu chút nào đâu."

Mễ Hi không nói câu nào nhưng Trần Ưng lại hiểu. "Cô không soi gương, làm sao biết mình xấu hay không?

"Anh thật muốn gõ đầu cô, nhưng cô sẽ trốn, gõ không được khiến anh rất mất mặt. Khi đang nói chuyện, Trần Ưng lại dừng bước. Mễ Hi cảnh giác nhìn anh, nhưng lần này anh lại đứng ở một gian hàng mà cô không biết là đang bán cái gì. Đủ loại màu sắc, các loại vật thể có vẻ ngoài phồng lên, có cột dây thừng."Bóng bay.

Có thích không?" Trần Ưng hỏi, quay lại đã nhìn thấy hai mắt Mễ Hi đã sáng lên rồi. Bên cạnh có rất nhiều bạn đã mua khién Mễ Hi nhìn qua, đôi mắt bận bịu. Trong lòng Trần Ưng thầm cười trộm, cô nhóc đồng ý rất nhanh.

Anh liền mua cho cô năm quả, cái tròn hình chuột Mickey, con cừu nhỏ, thỏ con, năm loại màu sắc không giống nhau. Anh đưa bóng bay cho Mễ Hi. Cô vui đến nỗi ngoác miệng cười đến tận mang tai.

Được rồi. Vào đến công viên trò chơi mua đầy đủ trang bị, dẫn cô nhóc đi tìm các chú đi thôi.

Trần Phi thấy một lớn một nhỏ đến cùng nhau bèn đẩy kính mắt. Em trai thân yêu của anh ta dẫn theo một cô gái mặc quần áo hàng hiệu thoải mái, toàn thân được bao bọc cực kỳ chặt chẽ, đầu đeo mũ giá rẻ mua ở ven đường, sợ phơi nắng à? Còn cười ngây ngô, trên tay cầm một chùm bóng bay nữa chứ.

Cái cách phối hợp trang phục này thật có vẻ kỳ lạ. Càng kỳ lạ hơn chính là trên mặt đứa em trai hay bắt bẻ kia cũng cười ngây ngô.

Trần Phi hắng giọng một cái, lại đẩy kính mắt, nhắc nhở bản thân không được nói gì.

"Mễ Hi, đây là chú Trần Phi của cô. Là anh ruột của tôi." Ba chữ "anh ruột tôi" được nói ra một cách cẩn trọng, anh cố ý cười toe toét, rõ ràng là anh đang nhắc nhở Trần Phi rằng trong lòng anh vẫn còn nhớ rõ mối hận trộm hộ khẩu.

"Chào chú Trần Phi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!