Dùng xong cơm tối, Trần Ưng phải hoàn thành công việc. Bản thân Mễ Hi rất biết điều tự mình ngồi xem tivi ở phòng khách làm bài học "bắt chước lời nói".
Trần Viễn Thanh và Trần Ưng nói chuyện điện thoại, việc hôm nay hai cha con phối hợp hết sức ăn ý, hôm nay Trần Ưng vừa nói chuyện kia ra cũng rất đúng ý của Trần Viễn Thanh.
Ông chẳng những muốn thực hiện hạng mục của La Nhã Cầm, ông còn muốn mượn cơ hội này để nói rõ địa vị của Trần Ưng trong công ty điện ảnh và truyền hình. Trước đó ông cũng chưa bàn với Trần Ưng về điểu này, nhưng Trần Ưng lại dám nhận việc, gánh trách nhiệm này.
Đối với Trần Viễn Thanh mà nói, đây là lý do không thể tốt hơn để sắp xếp cho Trần Ưng chức vụ tạm thời ở công ty điện ảnh và truyền hình.
Bộ phận điện ảnh và truyền hình là nơi béo bở nhất, nền móng và bè phái cũng là sâu nhất. Cho nên Trần Ưng làm việc ở tập đoàn khác, từ chối chức vụ ở công ty điện ảnh và truyền hình.
Trần Viễn Thanh gặp hội nghị lớn đều để Trần Ưng tham dự, mọi chuyện đều cho anh biết chính là dự tính ngày nào đó có thể lôi kéo Trần Ưng, chính lúc này đây, Trần Ưng lạ cho ông một cơ hội.
Hai cha con hợp sức lại, xác nhận hạng mục này trong tay công ty Trần Ưng sẽ không có khó khăn. Trần Ưng cũng nói ra kế hoạch của mình, anh không nghĩ rằng hạng mục này nhất định sẽ thua lỗ, chỉ là việc này sẽ có chút khó khăn.
Anh sẽ đề ra chút ít yêu cầu với La Nhã Cầm, thay đổi hình tượng của bà ta kể cả giai đoạn trước, kết hợp với việc tuyên truyền, thay đổi cách diễn cũ của bà ta, hòa nhập với tập thể biên kịch, tất cả các chi tiết trong nội bộ chế tác phải tỉ mỉ, bàn bạc, sắp xếp…, vậy tiếp theo bắt đầu tuyên truyền, bố trí các mối quan hệ xã hội, thủ đoạn, mục tiêu điện ảnh của anh hiện nay là nắm chắc phần thắng, cho nên ở phương diện này cũng nên sắp xếp một chút quan hệ xã hội, những điều trên La Nhã Cầm đều phải phối hợp.
Nếu như bà ta không đồng ý, hạng mục này không cần phải bàn bạc nữa. Những điều này sẽ ghi vào hợp đồng.
Kế hoạch của Trần Ưng rất vẹn toàn, cũng rất khả thi. "Con đi bàn bạc với La Nhã Cầm, việc này ba đừng ra mặt." Anh thể hiện sự kiên quyết của bản thân với cha mình.
Trần Viễn Thanh đồng ý.
Chuyện này Trần Ưng thảo luận với La Nhã Cầm là thích hợp hơn, thứ nhất là vấn đề mặt mũi, có mấy lời ông không tiện mở miệng. Thứ hai là Trần Ưng mới là người đầu tư, nhất định phải xác định rõ uy nghiêm với La Nhã Cầm, chuyện ông chủ là ai này rất quan trọng.
Cuối cùng Trần Viễn Thanh chỉ nói: "Con trai, cố gắng tổn thất ít một chút." Không lập tức nói ra việc kéo con trai tới làm phó tổng giám đốc, nếu kết quả là thất bại thảm lại không lấy được phần thắng, để cho những phe phái kia chế giễu, mượn cơ hội sẽ kéo Trần Ưng về.
Nếu như lần này Trần Ưng thành công, Trần Viễn Thanh dự định sang năm sẽ rửa biển hiệu tập đoàn.
Trần Ưng hiểu rõ suy nghĩ của ba mình, cũng biết mấy sản nghiệp trong tay ông cũng nên từ từ buông tay, giao lại cho người kế nghiệp. Anh không lo điều này, anh đã có chuẩn bị.
Cuộc họp giữa cha con kết thúc, Trần Ưng ra xem Mễ Hi thì thấy cô pha một bình trà hoa cúc quả mận bắc chờ anh. Cô cực kỳ vui vẻ khi thấy anh đi ra, tranh thủ rót một chén nâng lên, "Trần Ưng, uống trà.
"Nghe lời như vậy ư? Trần Ưng uống rất vui vẻ, hỏi cô:"Trong nhà sao lại có thứ này."
"Hôm nay tôi hỏi cô Tô đấy. Bởi vì chú phải nói nhiều, chắc là cuống họng không dễ chịu. Cô Tô nói trên mạng có thể mua những thứ này, tôi nói là không biết, cô ấy nói rằng sẽ mua giúp tôi. Sau đó lúc chiều, có vị tiểu ca mang tới."
Trần Ưng lại uống hai hớp trà, quả nhiên là con gái. "Cô lại để cho người lạ vào nhà rồi hả?" Nghĩ đến việc cô dò hỏi người đưa cơm đến năm phút mới mở cửa, anh đột nhiên muốn cười.
"Tôi hỏi rõ rãng mới mở cửa mà."
Mễ Hi trả lời.
"Tốt, rất nghe lời." Trần Ưng rất rộng rãi khen cô.
"Tôi thiếu cô Tô 21 đồng 8, tôi nhỡ rõ." Mễ Hi còn nói.
Trần Ưng im lặng. Cô bé thật đúng là nhớ rất rõ những chuyện này, anh cũng chẳng muốn sửa lại cho cô. Nhưng Mễ Hi lại chắp tay sau lưng nhìn chằm chằm anh, ánh mắt ám chỉ rất rõ ràng: tôi sẽ trả tiền, tôi cần phải nhớ.
Trần Ưng cười với cô, cô bé chuyên gây rắc rối, nên tranh thủ thời gian gả đi mới là chuyện nên làm. Đúng rồi, ngày mai thứ bảy người giám hộ như anh còn không được nghỉ đây này.
Trần Ưng nghĩ rồi gọi điện thoại cho Trần Phi, anh thông báo mười giờ sáng ngày mai đi chơi ở công viên Đông Môn núi Thanh Tú.
"Anh còn nhớ lúc nhỏ chúng ta rất vui vẻ cơ."
Trần Phi buồn tẻ nói.
"Đúng vậy, cho nên em cũng muốn Mễ Hi vui vẻ. Ngày mai em mang cô ấy đi chơi."
"Trước tiên là cậu rất bận, hết bận rồi hãy hẹn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!