Trần Ưng là người có trách nhiệm. Bất kể anh thích hay không, chỉ cần anh đồng ý thì sẽ tập trung vào đó, cố gắng hết sức mình để hoàn thành. Phần công việc anh được phân cũng như mọi người.
Nên cho dù không vui, anh đã đem Mễ Hi về nhà thì nhất định sẽ thu xếp cho cô thật tốt. Thừa lúc Tô Tiểu Bồi đang ở cùng Trình Giang Dực, anh liền vội vàng nói rõ mọi chuyện. Phân công công việc cho từng người.
Mỗi người được phân công đều phải phối hợp tốt với nhau, tất cả mọi việc đều do anh điều khiển, vậy mà có người lại đem con bỏ chợ rồi biến mất tăm mất tích. Nguyệt lão cái gì, xem ra không thể trông cậy vào được. May mà bọn anh được mấy chú thím giúp đỡ Mễ Hĩ.
Yêu cầu người ứng tuyển phải có lý lịch tốt, sau đó trong một tháng, anh muốn Mễ Hi học cách đối nhân xử thế của thế giới này, sắp đặt thật chu đáo để cô có thể dễ dàng tiếp nhận.
Hiệu suất!
Trần Ưng nghiêm túc, Mễ Hi cũng rất nghiêm túc, nhưng thái độ của Tô Tiểu Bồi và Trình Giang Dực khiến Trần Ưng không hài lòng.
Rất không hài lòng!
"Rất nhiều việc đều là tùy duyên, đừng quá sốt ruột. Phải tin tưởng Nguyệt lão." Tô Tiểu Bồi nói. Trần Ưng nghĩ thầm, có phải chị nuôi cô bé đâu mà chị nôn nóng cho được.
"Xe đến trước núi ắt có đường, yên tâm đi.
"Đây là Trình Gian Dực nói. Trần Ưng thầm nghĩ, đứa trẻ này gây ra tai họa nhưng thu dọn tàn cuộc cũng không phải là anh, anh đương nhiên là có đường. Lúc Tô Tiểu Bồi và Trình Gian Dực đi rồi, Trần Nhiên mới kịp phản ứng, anh đã bỏ lỡ mất cơ hội ném Mễ Hi cho Tô Tiểu Bồi. Trần Ưng ngừng việc trên tay, đi ra thư phòng, thấy Mễ Hi đang ngồi ở trên ghế salon trong phòng khách xem ti vi, đôi môi nhỏ chu lên, xem rất chăm chú diễn viên ở trên TV"Anh đáng ghét, thật đáng ghét, rất đáng ghét.
Người ta không cần .." Nữ diễn viên bĩu môi dùng sức làm nũng. Trần Ưng lập tức nổi da gà. Nhìn Mễ Hi nhíu chặt mày, vẻ mặt suy nghĩ một cách đau buồn, Trần Ưng vội vàng ngăn cản cô: "Cái này không cần học.
"Mễ Hi thở dài một hơi, bài học này quả thực là quá cực khổ rồi. Trần Ưng cũng thở dài một hơi, anh cũng không muốn sau này Mễ Hi dùng giọng điệu này nói chuyện, như vậy anh nhất định sẽ không nhịn được mà đuổi cô ra khỏi cửa, trở thành người chú nhẫn tâm, không có nhân tính. Trần Ưng tắt TV rồi quyết định nói chuyện thẳng thắn với Mễ Hi."Mễ Hi, cô đến đây để tìm nhân duyên à?
"Mễ Hi gật đầu. Nguyệt lão tiên sinh nói, phải có chỉ đỏ bảo vệ thì mới có thể duy trì tính mạng của cô được, mà cô mới hồi sinh lại một lần nữa, cũng muốn có một cuộc nhân duyên tốt để cho cha mẹ ở dưới suối vàng cũng được an ủi. Khi còn sống, cô không thể che chở cho họ nên bây giờ cô rất quý trọng cơ hội này."Được rồi, chúng ta nên giải quyết việc này." Trước khi Trình Giang Dực và Tô Tiểu Bồi vào, anh không thể thuận tiện đàm phán với Mễ Hi.
"Vâng. Mời chú nói." Mễ Hi ngồi ngay ngắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc.
"Cô muốn tìm người đàn ông có ngoài hình như thế nào?
"Trần Ưng trực tiếp hỏi. Mễ Hi sững sờ, há hốc miệng, khuôn mặt từ từ biến thành màu hồng. Thấy mặt cô đỏ lên, Trần Ưng bắt đầu hơi áy náy…, chẳng lẽ cái vấn đề này quá Sói rồi chăng? Hắng giọng một cái, nói tiếp:"Chuyện này không có gì, phải biết cô thích người có ngoại hình như thế nào thì mới có thể giúp cô lựa chọn người được, đúng không?
Cho nên cô nói xem, không việc gì đâu, thích kiểu gì cứ việc nói, có chú đây giúp cô."
Mặt Mễ Hi ngày càng đỏ, mím môi, sau đó thấy Trần Ưng nhìn cô với ánh mắt cổ vũ, cô bèn nói: "Nhất định gia thế phải trong sạch, thân thể khỏe mạnh, nhân phẩm tốt, còn phải hiếu thuận nữa."
"Còn gì nữa không?"
Trần Ưng hỏi lại, cô nói như vậy cũng chẳng khác gì không nói.
"À, nếu anh ta vô ý lấy vợ bé, thì vẫn phải một lòng một dạ với tôi."
"Đó là đương nhiên. Ở đây không thể lấy vợ bé. Nếu cậu ta dám có người khác bên ngoài, cô có thể tuyên bố đuổi cậu ta ra khỏi nhà, điều này không cần phải lo, có tôi làm chủ cho cô."
Mễ Hi chớp mắt mấy cái, có vẻ không hiểu, ý là nếu cưới thiếp thì sẽ khiến cho anh ta phải đi làm thái giám sao? Chú lợi hại như vậy à? Không đợi cô hỏi, Trần Ưng lại nói: "Sẽ giải quyết theo cách thực tế một chút. Còn có yêu cầu gì nữa không?
"Còn có thể đưa ra yêu cầu nữa? Mễ Hi càng tăng thêm lòng dũng cảm, cô nói hết những điều nghĩ trong lòng."Tôi muốn, tôi muốn. Nếu như đối phương có thể biết võ thì càng tốt. Hằng ngày chúng tôi có thể bàn luận một chút.
"Trần Ưng bỗng đen mặt. Biết võ cũng có, giữ lại vai võ phụ có không ít người trẻ tuổi, biết võ trong trường học cũng không ít người trẻ, nhưng đầu năm nay nào có ai yêu cầu đối phương biết võ chứ! Không phải Cao Phú Soái(*) mới hợp với yêu cầu sao? Nhưng đối diện với Mễ Hi chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt đơn thuần nhìn anh, anh đành phải nói:"Được, tôi sẽ lưu ý cái này, lưu ý."
Mễ Hi thẹn thùng nhìn anh, nhẹ nhàng cười cười, nụ cười khiến lòng Trần Ưng cũng mềm nhũn, cảm giác của anh đối với cô có lẽ là ngày càng kiên định hơn. "Người biết võ ở chỗ này rất ít, rất nhiều người không biết võ nhìn cũng không tệ, điều kiện của cô đưa ra như vậy sẽ rất khó tìm, nghĩ kĩ đi, còn điều kiện gì không?"
Mễ Hi thẹn thùng suy nghĩ, không nói chuyện, lại suy nghĩ, hỏi nhỏ Trần Ưng:
"Vậy công tử ở đây có yêu cầu gì đối với nương tử tương lai không? Tôi, tôi không có gì cả."
Một câu đơn giản nhưng đánh trúng vào tâm sự của Trần Ưng.
Cô không có gì cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!