Chương 15: (Vô Đề)

Mọi người đã không tìm thấy, chúng ta chỉ có thể tiếp tục tìm thôi.

Trần Ưng gọi điện thoại cho Đỗ Tiểu Văn, trong mấy giờ liên tục, anh ta đã gọi cho vài người, Đỗ Tiểu Văn và đồng nghiệp trong nhóm của cô ấy cũng không có phát hiện gì mới.

Lửa giận trong lòng Trần Ưng bùng lớn, mặc dù biết Mễ Hi là có lòng tốt, mặc dù biết Mễ Hi không có khái niệm với cuộc sống hiện đại nhưng bị dày vò thế này anh thật là khá giận dữ.

"Cô. Mẹ nó chứ. Tìm được cô rồi sẽ để cho Trình Giang Dực nuôi cô luôn, ông đây từ sáng đến tối đều bận muốn chết, nuôi không được cô.

"Anh vừa lầm bầm lầu bầu nói một mình, vừa chậm rãi chạy xe dọc theo bên đường, theo dõi ven đường. Lại chạy qua một vòng, dọc theo hàng cây lê chạy đến trước một ngân hàng, đột nhiên một ý tưởng xuất hiện trong đầu, anh gia tăng tốc độ, chạy một đường về nhà. Vừa ra thang máy thì ngay lập tức đã thấy một bóng người màu hồng nhạt đứng thẳng tắp trước cửa nhà. Khoảnh khắc Trần Ưng thấy cô gái kia thì quả thật lửa giận trong lòng thoáng cái đã nổ tung một cái, tức giận đến mức không nói được lời nào, chỉ vào cô bé:"Cô, cô……"

Mễ Hi đứng ở chỗ đó, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, rất không có tinh thần, vẻ mặt nghiêm túc và uể oải. "Chú, tôi lạc mất chị Phùng rồi."

Trong đầu Trần Ưng vừa mới sắp xếp được lời nói của mình tức thì nuốt trở vào, nghẹn chết anh.

"Chị Phùng đưa tôi ra ngoài, tôi biết đó là ngân hàng tư nhân, à, chắc là mọi người làm ở ngân hàng này rồi." Mễ Hi dừng một chút, nhất thời không dám khẳng định có phải đó là tên ngân hàng hay không, nhìn sắc mặt Trần Ưng không chút thay đổi, cô thầm nghĩ chắc là đúng rồi, vì thế tiếp tục nói:

"Sau đó có một bà lão bị 2 tên trộm lấy cắp túi tiền, đó là tiền cứu mạng cháu bà lão. Tôi giúp lão bà giành túi tiền lại, vốn là muốn giao 2 tên trộm cho quan phủ trừng trị, nhưng không biết quan phủ nơi này ở đâu, vì thế chỉ có thể quay lại trả túi tiền cho bà lão. Nhưng lúc quay lại thì không biết bà đã đi nơi đâu, cả chị Phùng cũng mất tích."

Mễ Hi còn thật sự nhận lỗi của mình.

Trần Ưng cầm chìa khóa mở cửa ra, cũng không để ý Mễ Hi mà tự mình vào trước, rót ly nước uống ừng ực xong, sau đó ngã mình xuống sô pha.

Mễ Hi đi theo phía sau, chân tay nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cũng rất khát nước nhưng không dám rót nước uống. Cô bé đi theo sau Trần Ưng, anh thì đã ngồi thoải mái trên sô pha, còn cô bé thì vẫn đứng thẳng tắp ngay ngắn trước mặt anh, tiếp tục nói: "Tôi quay lại ngân hàng thì không nhìn thấy bà lão, cũng không thấy chị Phùng, bên trong ngân hàng hơi lạ, tôi không dám vào."

Cô bé cong môi, sợ làm trò cười, tự rước phiền toái nên chỉ đứng ngoài cửa trông chừng 2 tên trộm.

"Sau khi đợi một lúc, tôi kéo một người lại hỏi, người đó chẳng biết gì cả. Tôi lại đợi thêm một lát nữa, sau đó suy nghĩ hay là chị Phùng đã quay về rồi, vì vậy liền trở lại đây. Nhưng tôi gõ cửa mà lại chẳng thấy ai cả."

Cô bé nói xong giọng nói đã hơi nghẹn ngào, trong lòng Trần Ưng rất không thoải mái, hỏi cô bé: "Cô tủi thân cái gì?

"Không nghe lời chạy loạn, bên ngoài còn có rất nhiều người tìm cô thì sao đây. Anh đã mấy giờ không ăn không uống rồi, trong lòng thì lo lắng, anh tìm ai khóc đây?"Bà lão đã nói đó là tiền cứu mạng cháu mình, tôi đã hứa với bà là sẽ tìm lại cho bà. Nhưng tôi không tìm thấy bà."

Cuối cùng nước mắt Mễ Hi cũng rơi, trước đó đứng mấy giờ một chỗ cô bé cũng không khóc, bây giờ gặp được Trần Ưng lại như gặp được người thân, cảm giác thoáng cái yếu đuối.

"Trần Ưng, đó là tiền cứu mạng của bà lão, tôi đã hứa với bà nhưng lại không tìm thấy bà. Còn lạc mất luôn chị Phùng. Vậy có thể có điều gì không hay xảy ra không?"

Trần Ưng xoa chân mày, vừa mới chuẩn bị dạy dỗ cô bé nhưng lại nuốt trở vào. Thật là, mắng cô bé cũng không phải, không mắng cô bé cũng không phải.

Anh tự nói trước tiên không để ý đến cô đã, sau đó anh lấy điện thoại gọi ngay cho Trình Giang Dực và Ngô Hạo qua đây trước đã.

"Tôi tìm được cô ấy rồi, cô ấy về nhà, ở trước cửa nhà. Ừ, đúng là xa tận chân trời gần ngay trước mắt, không ngờ ngoằn ngoèo quanh quẩn như vậy mà cô ấy vẫn biết đường về. Đúng, người không có việc gì, rất tốt."

Trần Ưng lần lượt gọi cho từng người thông báo đã tìm được người, tỏ vẻ cảm ơn với những người đã giúp đỡ.

Trong lòng Mễ Hi hơi hoảng, trong tay cô bé còn đang giữ chặt lấy túi tiền của bà lão, cô bé đang rất sốt ruột muốn trả lại tiền cho bà lão để bà còn trở về nhà. Nhưng Trần Ưng hình như không muốn để ý đến cô bé, hơn nữa nội dung cuộc điện thoại của anh cũng khiến cho cô bất an, chuyện này là sao?

Có người tìm cô à? Cô đâu có lạc đường đâu, cô chỉ đuổi theo trộm lấy túi tiền lại cho bà lão rồi sẽ trở lại thôi mà.

Trần Ưng gõ điện thoại đầy bực bội, trợn mắt với Mễ Hi một cái, nhìn thấy mắt cô đã hồng hồng, còn chứa nước mắt, có vẻ đáng thương thì anh càng bực mình. Anh đang đói muốn chết, lại mệt nữa. Anh điện thoại cho Giang Dực và Tô Tiểu Bồi đến đây thăm Mễ Hi, Trần Ưng bảo bọn họ thuận tiện mang cơm đến.

Trong điện thoại, Ngô Hạo cũng nói phải qua đây nhìn xem, Trần Ưng cũng đồng ý rồi.

Mễ Hi cứ đứng như vậy chờ Trần Ưng nói chuyện xong. Trần Ưng nhìn cô chằm chằm, Mễ Hi mặc dù bất an nhưng cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, vẫn không biết mình đã làm gì sai, bởi vậy cô cũng nhìn thẳng vào anh.

"Cô muốn nói gì với tôi không?

"Trần Ưng hỏi. Mễ Hi nghĩ ngợi một chút:"Chú, à, Trần Ưng, chú có thể giúp tôi tìm bà lão không? Tôi đã từng hứa với bà lão. Còn có chị Phùng nữa."

Trần Ưng không nói chuyện. "Nếu chú không đồng ý, tôi sẽ cảm thấy không yên tâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!