Chương 12: (Vô Đề)

Trần Ưng không vội lái xe mà ngồi dựa vào ghế sau bình tĩnh một chút. Hợp đồng này anh muốn, mà cũng phải dạy bảo cho Vương Binh một trận, không có lý nào ức hiếp Trần Ưng anh mà có thể bỏ qua dễ dàng như vậy. Sau khi bình tĩnh lại, anh phát hiện ra mình có hơi say, mà thật ra anh có uống nhiều rượu thật, đầu có hơi choáng. Anh lái xe đến bãi đỗ xe, nhờ người mua dùm một gói thuốc rồi gọi dùm một người lái xe thuê. Sau khi hút xong một điếu thuốc, tinh thần anh đã thoải mái hơn một chút.

Tài xế đưa anh về nhà. Nghĩ đến sau này, Khải Yêu phải ứng phó với những việc mà anh tạo ra, anh càng nghĩ lại càng thấy vui.

Trần Ưng thanh toán tiền cho lái xe xong, khóa xe rồi vào thang máy. Nhìn đồng hồ, hy vọng cô bé trong nhà đã ngoan ngoãn vâng lời đi ngủ rồi.

Nhẹ nhàng mở cửa, anh tìm kiếm trong bóng tối, thay đôi dép đi trong nhà rồi đi vào phòng khách. Lúc này, Trần Ưng lại há miệng, sửng sốt một chút vì Mễ Hi đang đứng trước cửa phòng mình tìm tòi xung quanh.

"Sao mà giờ này cô còn chưa ngủ?" Trần Ưng khó chịu hỏi.

"Tôi ngủ rồi, nhưng nghe tiếng động ngoài cửa truyền vào nên ngồi dậy ra cửa xem một chút". Mễ Hi nhỏ giọng nói.

Trần Ưng không phản đối, được rồi, đỗ lỗi cho anh làm cô thức dậy. Nhưng anh thật sự đã đi rất nhẹ rồi mà, cô ấy thì có thể thoải mái ở nhà ngủ như thế này. Anh nhìn cô, một thân quần áo ngủ bao bọc toàn bộ cơ thể từ trên xuống dưới, lại còn thêm cái khóa kéo lên đến tận cổ. Từ quần áo, giày dép đến đôi tất mà cô ấy mang trên chân cũng rõ ràng là đều lung tung, lộn xộn hết cả lên. Nói cách khác, từ lúc ngủ dậy cho đến bây giờ, cô ấy đều giữ nguyên bộ dạng này

- bọc mình kín mít.

Trần Ưng lắc đầu, tùy cô ấy đi vậy, cô ấy cảm thấy vui thì muốn bọc mình thành cái dạng gì thì cứ bọc thành cái dạng đó.

"Được rồi, được rồi, tôi trở về rồi, cô cứ ngủ tiếp đi, không có tên trộm nào đâu." Trần Ưng vừa nói vừa đi về phòng của mình, khi đi ngang qua Mễ Hi lại vừa vặn thấy cô ấy đang lui lại từng bước một, khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại, biểu hiện nói rõ là cô ấy đang cố kiềm chế không lấy tay bịt mũi mình lại.

Trần Ưng lại mất hứng, anh biết trên người mình giờ này có cả mùi rượu lẫn mùi thuốc lá, nhất định rất là khó ngửi, nhưng cho xin đi, anh đâu bảo cô nửa đêm nửa hôm nghe tiếng động tỉnh dậy, rồi bày ra cái bộ mặt không được vui này? Anh vẫy vẫy tay: "Cô nhanh lên giường ngủ đi, nếu không tôi sẽ đét vào mông cô đấy".

Mễ Hi lại lùi một bước, khuôn mặt nhỏ nhắn chau lại, hai hàng lông mày cũng nhíu lại, vô tình làm lộ ra bộ dạng dũng mãnh của một nữ hiệp. Trần Ưng phản ứng kịp thời, lời nói của mình với Mễ Hi có phần thiếu lễ độ, mà theo anh là không thích hợp cho lắm. Nếu thật sự đánh nhau thì anh đâu phải là đối thủ của cô đâu nhỉ?

"Được rồi." Trần Ưng nhanh chóng khuyên bảo. "Nếu bây giờ cô lên giường ngủ, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị bánh bao làm điểm tâm sáng cho cô."

Mễ Hi không nói hai lời liền chạy thẳng lên giường ngủ, cùng trong một giây đó đã nghe tiếng cánh cửa đóng lại, sau đó trong phòng liền vang lên một âm thanh "bùm bụp" do người nhảy lên trên giường. Trần Ưng ngẩn người, biểu cảm trên gương mặt anh hết sức ngạc nhiên, không biết cái quái gì đang xảy ra nữa? Chẳng lẽ rượu làm cho suy nghĩ của anh bị đình trệ. Lúc này cô lại rất phối hợp, ngoan ngoãn nghe lời, làm anh rất tán thưởng.

Bánh bao à!

Trần Ưng thong thả đi về phòng mình, suy nghĩ một chút lại thò đầu ra gọi lớn một tiếng: "Cởi hết tất với bộ quần áo thể thao của cô ra rồi hẵng ngủ tiếp nhé." Rụt đầu lần nữa rồi anh lại nói: "Nhớ đắp chăn."

Thật là lao tâm khổ trí với cô gái này, chăm sóc cho cô ấy cũng tương đương với việc dạy bảo cho bốn nghìn người. Trần Ưng nằm ngửa mặt trên giường, muốn đi tắm nhưng lại mệt quá nên leo lên giường ngủ luôn, cũng không bỏ dép, tất, áo khoác cũng không cởi ra, chăn cũng không đắp.

Ngày hôm sau, Trần Ưng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, thư ký Lữ Nhã thông báo với anh về việc giám đốc khách hàng Lưu Mĩ Phân đưa đơn từ chức, hỏi anh hôm nay mấy giờ đến công ty.

Trần Ưng hỏi ra mới biết thì ra giờ này đã hơn 9h rồi. Anh say rượu, lẫn lộn dẫn đến đau đầu, suy nghĩ hơi loạn. Hôm nay anh còn phải dặn dò Phùng Hân chăm sóc cho Mễ Hi, vì vậy nói với Lữ Nhã 11h anh mới đến công ty.

Trần Ưng cúp máy rồi bật dậy, vọt vào phòng tắm tắm rửa, đánh răng rửa mặt, chải chuốt, 20" sau mới trở lại hình người.

Lúc anh đi ra đã nhìn thấy cửa phòng của Mễ Hi đang mở. Trước cửa sổ phòng khách, Mễ Hi đang ngồi thiền, cô nghe tiếng bước chân thì quay đầu lại nhìn. "Chào buổi sáng Trần Ưng". Cô nàng bao bọc kín mít này nhớ rất kĩ cách chào hỏi, khom lưng đối với cấp trên, tiếc là động tác này thật không thích hợp thời đại.

"Chào." Trần Ưng cũng lười chỉ ra chỗ sai của cô nàng. "Cô đang làm gì vậy?"

"Ngồi vận công. Vốn dĩ lúc gà gáy là phải luyện công, nhưng không biết vì sao ở đây lại không giống ở quê tôi."

"Vậy à." Trần Ưng gật đầu, trong tiểu khu không có gà, nhưng lại có đồng hồ báo thức có thể đánh thức cô dậy, có điều hôm nay anh không muốn dạy cho cô biết. Dù sao lát nữa Phùng Hân cũng sẽ đến, giao cô cho cô ấy là tốt rồi. Tưởng tượng đến lúc đó, Trần Ưng có một loại cảm giác như trút được phiền toái, thật là thoải mái.

Trần Ưng đi vào phòng bếp, khởi động chiếc máy pha café, tự làm cho mình một tách café giúp tinh thần hưng phấn, chuẩn bị ccho cuộc hợp sắp tới của anh. Trong tủ lạnh còn vài miếng sandwich, anh có thể đem ra nướng, rán 2 cái trứng, thêm vài miếng chân giò hung khói, mỗi người một cái sandwich, thật sự là một bữa sáng tuyệt vời.

Trần Ưng vừa nghĩ vừa bắt đầu hành động, trước tiên lấy trứng gà ra rán, sau đó cắt bánh mì bỏ vào máy nướng rồi nhấn nút. Mễ Hi ở một bên tò mò, những thứ đồ vật này đều mới mẻ với cô, ngoại trừ trứng gà, những thứ khác cô đều không biết.

"Cái này dùng để làm gì?" Mễ Hi hỏi

"Bữa sáng." Trần Ưng trả lời với vẻ mặt không cần cảm ơn. "Đói bụng không? Cô dậy lúc mấy giờ? Luyện công có đói bụng không?"

"Bữa sáng?" Mễ Hi kinh ngạc, mắt mở to hình cầu nói. "Bữa sáng?"

Trần Ưng bị dọa nhảy dựng lên, làm đổ cả trứng đang rán " Ừ bữa sáng, cô yên tâm, món đơn giản như vậy tôi có thể làm được, ăn vào không đau bụng đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!