Chương 11: (Vô Đề)

"Ừ, cái này về sau có thời gian thì chúng ta từ từ tìm hiểu.

"Trần Ưng gật đầu, không biết an ủi Mễ Hi như thế nào. Làm chú thật là không dễ, anh thật sự đã đánh giá thấp độ khó của nhiệm vụ này. Mễ Hi chớp mắt, vẫn đang chờ đợi câu trả lời."Đây là một con số." Trần Ưng dùng bàn phím điện thoại dạy. "Cô xem, đây lần lượt là 123, 456, 789, ở chính giữa bên dưới là số 0."

Mễ Hi cúi đầu chăm chú xem, đã có phần uể oải, các con số sao lại không giống nhau vậy chứ?

"Việc này cô không cần lo lắng, chút nữa từ từ dạy cô, rất đơn giản thôi." Phải không, hẳn là rất đơn giản thôi. Trong lòng Trần Ưng không chắc chắn lắm. Anh cắm sạc điện thoại vào rồi đưa cho Mễ Hi xem.

"Mấy cái ô nhỏ này là chỉ lượng điện của pin điện thoại, không có điện thì không thể nói chuyện. Cô xem, bây giờ nó mới có 2 ô vuông, cắm cái này vào sẽ nạp điện cho nó, khi ô vuông đầy thì dùng, biết chưa?"

Kỳ thật Mễ Hi nghe không hiểu lắm, nhưng lại làm như thể là đã hiểu, ô vuông đầy thì lại dùng, biết rõ cái này là được.

"Tốt rồi." Trần Ưng nhìn vào đồng hồ, "Tôi phải đi ra ngoài, cô mau chóng tắm rửa rồi thay quần áo đi ngủ đi." Anh chợt nhớ ra là đã quên mua áo ngủ cho cô bé rồi. "Cô Tô chuẩn bị quần áo ngủ cho cô chưa?

"Nét mặt Mễ Hi rất mờ mịt. Trần Ưng lắc đầu,"Để tôi đến phòng xem quần áo của cô vậy

"Trong phòng Mễ Hi, túi quần áo còn nằm trên sàn nhà chưa mở ra. Mễ Hi đi theo phía sau mà chột dạ, cô qua loa, chưa dọn dẹp, thật hổ thẹn quá đi mất. Trần Ưng mở cái túi của cô, lôi quần áo ra liền nhìn thấy một bộ áo ngủ; vẫn là Tô Tiểu Bồi cẩn thận hơn. Anh mở tủ quần áo, lấy ra mấy cái móc áo, cầm mấy bộ quần áo treo lên rồi ngoắc tay ra hiệu cho Mễ Hi đến nhìn"Cô cần sắp xếp lại tủ quần áo của mình, quần áo lớn treo lên như thế này; loại nhỏ, không sợ nhăn thì bỏ xuống ngăn bên dưới.

"Mễ Hi gật đầu. Nhưng Trần Ưng nghi ngờ không biết cô nghe hiểu được bao nhiêu. Anh chỉ vào bộ đồ ngủ trên giường"Cô đi tắm đi, sau đó mặc cái này vào, đây gọi là áo ngủ, cô Tô đã dạy cho cô cách mặc chưa?"

Mễ Hi gật đầu, Trần Ưng vô thức lại hỏi tiếp: "Cô ấy có dạy cô lúc ngủ thì đừng mặc…

"Bra, Bra – áo ngực, nội y, từ nào anh cũng không nói ra miệng được, đành nghẹn họng. Được rồi, đàn ông nói với một cô gái mấy lời này thì không hay lắm. Anh phất phất tay,"Ý tôi là, khi ngủ cô không nên mặc trên người bộ đang mặc này, cần phải thay áo ngủ thì khi ngủ mới dễ chịu.

"Mặt Mễ Hi ửng hồng, nói chuyện với một người đàn ông về việc đi ngủ mặc cái gì, cô thực sự cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng ở thế giới này hình như không kiêng kị vấn đề này, cô muốn cố gắng nhập gia tùy tục. Cô kiềm chế thẹn thùng, không được tự nhiên nhưng vẫn gật đầu. Trần Ưng chỉ vào tủ quần áo"Tự cô sắp xếp đi, treo quần áo mới mua lên cẩn thận. Sau đó nhanh chóng đi tắm rồi ngủ đi."

Nói xong định đi ra ngoài, lại nghĩ rồi lại nói: "Ngủ thì nhớ đắp chăn đấy.

"Mễ Hi lại đỏ mặt gật đầu, thấy Trần Ưng đi ra ngoài rồi lại muốn hỏi anh buổi tối đi đâu. Nhưng nghĩ lại, bản thân mình không nên hỏi nhiều, có lẽ anh nói mình cũng không hiểu. Ừm, cô vẫn là nên nghe lời thì hơn, thu dọn đồ đạc, thận trọng từ lời nói đến việc làm. Trần Ưng về phòng làm việc, gọi điện thoại cho Phùng Hân:"Chị Phùng, xin lỗi vì làm phiền chị vào ban đêm như thế này. Là như thế này, ngày mai khi chị đến có thể nhân tiện mua một ít tài liệu học tập căn bản được chứ? Học về chữ số Ả Rập ấy.

Ừm, bảng cửu chương có lẽ hơi quá sớm, nhưng nếu có thể mang đến cùng lúc thì quá tốt rồi. Ừ, còn có vở tập viết, bạn nhỏ này cần học viết. À, máy uốn chữ? Đó là cái gì vậy? Máy uốn nắn tư thế cầm bút hay sao? Ồ, tôi thực sự không biết có những vật này, vậy thì chị mua hộ cùng lúc thì tốt rồi.

Không không, không có cháu nào khác, đúng là Mễ Hi. Ừm, là như thế này, Chị Phùng, Mễ Hi là con của một người họ hàng xa của tôi, cô ấy lớn lên ở nông thôn, trong nhà nghèo quá, không có cơ hội được đọc sách; đã lớn như vậy rồi mà vẫn trễ nải.

Bây giờ chúng tôi cũng không có cách nào để cho cô ấy đi học vì cô ấy không thể theo kịp tiến độ, cho nên đành làm phiền chị mỗi ngày dạy cô ấy một ít.

Lại để cho cô ấy có thể nhận thức chắc chắn kiến thức số về học cơ bản, biết dùng đồ điện, có thể tự chăm sóc bản thân trong sinh hoạt hàng ngày là được."

Trần Ưng dừng lại một chút, nghe Phùng Hân ở đầu bên kia báo cáo mấy thứ có thể lập tức chuẩn bị tốt thì cảm thấy khá tốt.

"Vâng, vậy cứ như thế đi, ngày mai chị cứ cầm hết tới đây. Đúng rồi, lòng tự trọng của Mễ Hi rất cao, chị cần kiên nhẫn một chút, như hôm nay tôi nói cho chị biết đấy, cách cô ấy dùng từ, nói chuyện, chị cố gắng làm theo cô ấy; sau đó nói cho cô ấy biết cách nói chuyện ở đây như thế nào. Quê của cô ấy ở vùng núi rất xa, bình thường cũng ít tiếp xúc với bên ngoài, cô ấy lại là một cô gái; chị cũng biết đấy, ở một số vùng nông thôn còn có chút … lạc hậu, cho nên Mễ Hi không hiểu biết nhiều, mong chị kiên nhẫn hơn với cô ấy."

Phùng Hân ở đầu bên kia đồng ý rồi Trần Ưng mới hài lòng ngắt điện thoại. Anh trở về phòng thay quần áo, lúc chuẩn bị ra đến cửa, khi đi ngang qua toilet, anh nhìn qua rồi gọi Mễ Hi bên trong: "Mễ Hi, cô tắm rửa thay quần áo rồi cứ để đó, ngày mai Phùng Hân giặt giúp cô."

Mễ Hi đi nhanh ra, nghe Trần Ưng nói xong cũng không nói gì mà chỉ cắn môi. Cô có phần không muốn. Cô chẳng quen ai ở đây, cô muốn tự mình giặt, nhưng lại sợ làm thành chuyện cười. Cô nhẹ nhàng gật đầu, tính ngày mai lại hỏi Phùng Hân.

Trần Ưng đi vào phòng khách, nhìn thấy túi đồ mua sắm đã biến mất thì lại trở lại phòng Mễ Hi, trên giường cũng không có những vật kia. Có lẽ cô ấy đều đã cất vào tủ quần áo rồi. Túi mua sắm và cái hộp đã được xếp gọn gàng và để trên bàn. Trần Ưng hài lòng, huýt sáo đi về phía cửa.

Lại mở cửa dặn dò một câu: "Tắm nhanh một chút mà đi ngủ sớm."

Quay đầu lại lại thấy Mễ Hi đang đứng trong phòng khách nhìn mình, Trần Ưng cùng cô bốn mắt nhìn nhau, có lẽ cũng nên nói gì đó, không ngờ lại thuận miệng nói một câu:

"Không cho phép đi ra ngoài. Tôi đi đây. Bye bye"

Chân vừa bước ra ngoài, anh lại nghĩ ra cái gì, quay đầu nói: "Bye bye có nghĩ là hẹn gặp lại, ừm, tạm biệt, Ừm…" Là cái gì ấy nhỉ?

"Gặp lại sau?"

Mễ Hi thăm dò hỏi. Nhưng ra khỏi nhà mà còn nói sau này gặp lại, thật là kỳ cục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!