Cuông điện thoại di động lần nữa ang lên. Trần Ưng cúi đầu nhìn nhìn, lại là Trình Giang Dực gọi điện thoại. Anh lúc này thuận tiện nhìn qua phần thời gian: 22 giờ 23 phút.
Bây giờ là lúc nào rồi mà tên này con gọi cho anh, muốn buộc anh phải nghe, có thể là cái chuyện tốt gì?
"Này.
"Trần Ưng một bên đẩy cửa của cửa hàng giá rẻ ra, một bên tiếp điện thoại, anh đốt thuốc hít một ngụm, giọng điệu thật không tốt. Tăng ca đến giờ này đã rất mệt mỏi rồi, về nhà mua bao thuốc cũng bị người khác quấy rầy, thật sư là ô cùng khó chịu. Anh nghe xong câu nói của người bên kia đầu dây, sắc mặt lại càng khó chịu hơn."Cút sang một bên, tôi làm sao có thể giúp cậu nuôi dưỡng hài tử?"
"Không phải hài tử của tôi, cũng không phải giúp tôi nuôi dưỡng, là người cậu nên thu dưỡng mới đúng, đấy là duyên phận của cậu."
Trình Giang Dực quả nhiên mặt dày đến một tầm cao mới, thậm chí còn không biết xấu hổ mà tiếp lời: "Nếu không tôi sẽ đổi sang một cách nói dễ nghe hơn, xin chú ý lắng nghe, đây là một tin đã được định trước, cũng không biết lúc nào, có lẽ cũng gần tới rồi, sẽ có một tiểu cô nương xuất hiện bên cạnh cậu, nàng ta sẽ có chút cổ quái, ví dụ như mặc trang phục cổ trang, cách dùng từ cùng khẩu âm so với người bình thường có chút không giống, thế nhưng cậu không cần phải lo, nàng ta là một người bình thường, chẳng qua là từ một thời đại khác tới dây cho nên không giống chúng ta.
Cậu kiến thức rộng lớn như vậy, lá gan cũng không nhỏ, lại còn yêu thích thứ mới lạ, nhất định có thể tiếp nhận iệc này. Lúc gặp được nàng, mong cậu thu lưu chiếu cố nàng một chút.
"Cậu còn chưa chết, uỷ thác tôi làm gì.
"Hơn nữa vì muốn nhét một con ký sinh đến bên cạnh anh mà khích lệ anh mấy câu như vậy, thử hỏi anh có vui được không? Trình Giang Dực không để ý tới anh, lại mở miệng nói tiếp:"Sắp tới, có một ị gọi là Nguyệt lão sẽ tới gặp cậu, anh ta mang số hiệu 2238, anh ta sẽ đem sự tình nói lại chi tiết, những điều anh ta nói đều là thật, dùng trí thông minh và sự kiên nhẫn của cậu, nhất định sẽ có thể nghe hiểu, việc cậu cần làm là tin lời anh ta nói, sau đó chuẩn bị tốt việc nghênh tiếp tiểu cô nương kia."
"Trình Giang Dực, đau óc cậu bị ngập nước rồi đúng không?" Trần Dực còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy "BINH" một tiếng vang vô cùng lớn, ngay bên cạnh anh, rất gần.
Trần Ưng sợ hãi kêu lên một tiếng, quay đầu nhìn lại, anh vừa vặn nhìn thấy trên nóc con xe mới tinh của mình có một người lạ mặt xuất hiện.
Tay áo rộng dài, trường bào dài thành váy, ăn mặc theo phong cách cổ trang, mái tóc dài đen nhánh phiêu diệu tự tại bay theo gió mà quấn lấy gương mặt nhỏ nhắn, gương mặt đó còn rất trẻ, trắng nõn, xinh đẹp, cực kỳ có khí chất ---
--- là một thiếu nữ a.
Một chân nàng ta co lên, một chân làm trụ đứng thẳng trên nóc xe của anh.
Cái tư thái kia, giống như là vừa mới rơi xuống.
Không, cũng không phải người ngoài hành tinh hoặc là Terminator*, nàng ta hẳn là nhảy lên đó. Trần Ưng nghĩ như thế.
*nó là cái gì?
Khiết không biết nha
Chỉ là nơi này khắp nơi trống trải, anh ừa rồi căn bản không hề thấy bất kỳ ai. Hơn nữa cho dù có dùng cách nhảy mà lên được trên đó, cũng không thể nhảy một cách lưu loát tiêu sái, thanh âm lại vô cùng lớn
------ mẹ nó, đỉnh xe của anh, lõm xuống một vùng lớn.
Trần Ưng tái mặt. cái hài tử này giẫm hư xe anh luôn rồi!
"Trần Ưng, cậu phải tin tưởng tôi, cậu ngẫm lại đi, tôi và anh cậu là đối tác, lại cùng nhau khai mở công ty, lại là bạn thân đáng tin cậy của nhau, tôi làm sao có thể mang việc này ra đùa giỡn với cậu?"
Trong điện thoại rất ồn ào, mà trên nóc xe cô gái kia rốt cuộc cũng thấy được Trần Ưng, nàng có chút hoảng sợ, mở to hai mắt nhìn về phía anh.
Trần Ưng đem điện thoại tắt đi, điếu thuốc trên tay cũng lưu loát vứt bỏ, tức giận nhìn chằm chằm thiếu nữ kia, đến cùng là ai mới nên là người phải hoảng sợ a! Người lai lịch bất minh cũng không phải là anh mà?
Tuỳ tiện nhảy lên nóc xe của người ta đến mức nó bị lõm xuống một vùng, sau đó còn sợ hãi anh là sao?
Thiếu nữ lúc này chuyển từ hoảng sợ sang cảnh giác, Trần Ưng nhếch miệng, anh mới nên là người cảnh giác mới đúng.
"Này, cô đạp hư xe của tôi rồi.
"Trần Ưng nói. Thiếu nữ kia nhíu chặt mày, hoang mang lại do dự, nhìn chung quanh một hồi, dường như tính toán việc chạy trốn."Cô từ nơi này xuất hiện sao?
"Trần Ưng lại hỏi. Thiếu nữ không mở miệng trả lời, ngược lại mạnh mẽ nhảy xuống, từ trên nóc xe nhảy trực tiếp xuống đất. Thân thủ nhanh nhẹn đến mức không thể tưởng tượng nổi, nhưng anh đã sống bao nhiêu năm rồi, lại còn là đàn ông, điểm chiếm ưa thế nhất chính là sức khoẻ nha! Hai người vẫn giữ nguyên tư thế ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta hồi lâu. Trần Ưng chỉ chỉ vào xe của mình, lặp lại một lần nữa:"Cô đạp hư xe của tôi."
Anh dừng lại một chút, nhấn mạnh thêm: "Đây là xe mới!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!