Hạ Văn Thu lắc đầu kịch liệt:
"Không, không, không cần phải xin lỗi. Cái này vốn là đưa cho nàng, nhưng... thiếu một chút kinh ngạc với nghi thức trang trọng mà thôi."
"Vậy cái này dùng để làm gì? Là một cặp nhẫn đôi à?"
Hạ Văn Thu hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc: Là nhẫn đính hôn.
Trong cái nhìn hơi choáng váng của ta, hắn cầm chiếc hộp lên và quỳ một gối trước mặt ta:
"Khương Địch, nhiều năm như vậy, ta vẫn chờ ngày nàng gả cho ta. Hoặc là cưới ta, nói như nào cũng được."
"Dù sao đi nữa, nàng có sẵn lòng thành thân với ta không?"
10
Ta sửng sốt:
"Không phải chúng ta đã thành thân rồi sao?"
"Không, không, bây giờ vẫn không tính, lúc đó nàng còn bị bệnh, cho nên mọi chuyện chỉ là giải quyết sơ sài thôi."
Hắn nói:
"Làm sao ta có thể để nàng chịu ấm ức được? Sau khi giải quyết xong những chuyện này, ta sẽ tổ chức cho nàng một hôn lễ hoành tráng nhất ở Bắc Kinh."
Ta không thể nói lúc đó bản thân đã cảm thấy thế nào.
Ta chỉ biết từ khi còn nhỏ ta đã mắc bệnh hiểm nghèo và có lẽ ta sẽ không sống được lâu.
Khi còn nhỏ, ta không biết gì và cố gắng thân thiết với huynh muội của nhị thúc và tam thúc, họ giả vờ đưa ta đi chơi, đẩy ta xuống đất sau khi đưa ta đến một nơi vắng vẻ, rồi đắc ý nói với ta:
"Ma ốm, ngươi có biết sau khi chết, mọi thứ trong nhà đều thuộc về bọn ta không?"
Ta không muốn tin nên quay lại hỏi phụ thân, ông tức giận đưa ta đến gặp nhị thúc và tam thúc nhưng thứ ta nhận được là một câu trả lời khinh thường từ họ.
"Không phải sao? Huynh à, người và đại tẩu chỉ có một nữ nhi, sống không được bao lâu, sau này nếu không dựa vào bọn ta thì làm sao duy trì được một gia nghiệp như vậy?"
Phụ thân ta phớt lờ họ và nói rằng ông sẽ cắt đứt quan hệ với họ sau khi trở về nhà, ông nói với ta với vẻ mặt nghiêm túc:
"Đừng tin bất kể lời nào mà họ nói."
"Con là nữ nhi của ta, tất cả gia sản của ta đương nhiên đều giao cho con."
Ta thấp giọng hỏi:
"Nhưng con không sống được lâu phải không ạ?"
Bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của ta bỗng cứng đờ, phụ thân ta nói với giọng trang trọng:
"Ta sẽ cố gắng hết sức để con sống thật lâu."
Có lẽ chính vì sức khỏe của ta mà bao năm qua phụ mẫu ta đã chiều chuộng ta rất nhiều.
Ta nói muốn đi học nên họ tìm cách cho ta vào học đường ở kinh thành; ta nói muốn đính hôn với Thôi Ninh Viễn, dù họ đều nhìn thấy dã tâm của hắn ta nhưng họ chỉ bí mật điều tra chứ không muốn làm ta buồn lòng chút nào.
Đến bây giờ mây đã tan và trăng cũng sáng hơn.
Ta đã gặp được Hạ Văn Thu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!