Buổi sáng Trình Châu Hoàn có chuyện cần ra ngoài bàn bạc, giữa trưa về văn phòng thấy xe ba bánh rất quen mắt, nhưng đầu óc anh toàn là vụ án nên đã xem nhẹ gợi ý mấu chốt này.
Ba giờ chiều, Hà Tân Dương cuối cùng cũng giao xong hàng, đang chuẩn bị về nhà thì cảm thấy buồn tiểu.
Nhịn tới lúc về không sao, nhưng nếu kẹt xe thì lại phiền toái.
Vì thế cậu tìm một wc ở tầng trệt gần đó nhất, cũng không để ý người bên cạnh là ai mà thoải mái giải quyết nỗi buồn.
Lại nói, rất ít người khi đi tiểu còn muốn nhìn trái ngó phải xem người bên cạnh dài ngắn thế nào.
Dù muốn nhìn thì cũng là lén lút nhìn người khác cầm "thứ đồ chơi" đó trên tay thôi.
Vì vậy lúc Hà Tân Dương kéo khóa quần lên đi ra ngoài mới phát hiện người trong gương chính là anh Trình – Trình Châu Hoàn của cậu.
Người bình thường có khuôn mặt đẹp khá là để ý, đi qua gương sẽ nhìn bản thân trong gương một chút.
Trình Châu Hoàn và Hà Tân Dương trời sinh đã đẹp hơn người thường, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau trong gương làm hai người đồng thời giật mình.
Hà Tân Dương vừa kinh ngạc vừa vui vẻ, hóa ra anh Trình làm việc ở đây!
Còn Trình Châu Hoàn lại nghĩ thầm, thôi xong rồi, sao em lại chạy đến đây vậy trời!
Hai người nhìn nhau chốc lát, Trình Châu Hoàn nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thường, làm bộ bình tĩnh hỏi: "Giao hàng ở đây à?"
"Vâng ạ."
Hà Tân Dương giải thích một phen, sau đó hỏi lại:
"Anh Trình, hóa ra anh mở công ty ở đây sao? Hồi trước em hay giao hàng ở đây nhưng chưa gặp anh bao giờ. Công ty anh tên là gì vậy?"
"Không, tôi tới đây gặp khách hàng." Trình Châu Hoàn thật sự không muốn thừa nhận mình chính là ông chủ Trình "mặt mũi đầy mỡ" kia, thuận miệng bịa một lời nói dối.
"À, thảo nào."
Hà Tân Dương không nghi ngờ gì cả, lúc đi ra ngoài cửa nói: "Vậy em về trước đây, em còn phải báo cáo công tác với ông chủ nữa.
"Trình Châu Hoàn nhẹ nhàng thở ra, còn chưa kịp nói một câu"Đi đường cẩn thận" đã thấy Viên Đông chạy tới, vội vội vàng vàng gào to: "Lão đại, Trương Viễn Hàng nói muốn gặp anh ngay bây giờ!
"Trình Châu Hoàn biến sắc, huyệt thái dương giật giật không ngừng. Hà Tân Dương chưa từng gặp"ông chủ Trình", nhưng trợ lý Viên Đông của "ông chủ Trình
"thì cậu đã gặp rất nhiều lần. Cậu đứng ngốc lăng hết nhìn Viên Đông lại nhìn sang Trình Châu Hoàn, trong đầu nhất thời rõ ràng...! Cấp trên của Viên Đông là ông chủ Trình, vừa rồi Viên Đông lại gọi Trình Châu Hoàn là"lão đại
", nghĩa là ông chủ Trình kia chính là Trình Châu Hoàn. Viên Đông bị sắc mặt của sếp mình dọa sợ, lúc này mới chú ý đến Hà Tân Dương đứng bên cạnh, cười sang sảng chào hỏi:"Đây không phải là Tiểu Hà sao? Đã trở lại rồi à?
Đúng rồi lão đại, đây là Tiểu Hà trước kia vẫn gửi văn kiện giúp chúng ta.
"Trình Châu Hoàn đỡ trán, muốn giải thích với Hà Tân Dương nhưng đối phương lại xấu hổ cười nói:"Tôi, tôi phải về báo cáo kết quả công tác, tôi đi trước đây.
"Nói xong đi thẳng không quay đầu lại. Viên Đông nào biết những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này giữa hai người, ngay cả câu đùa"lên giường" kia cũng quên béng rồi, người nhờ Trình Châu Hoàn làm luật sư ban nãy gọi điện thúc giục rất gấp, Viên Đông chỉ đành phải đi tìm Trình Châu Hoàn: "Lão đại, đừng để ngài Trương phải đợi lâu.
"Trình Châu Hoàn quyết định trừ tiền thưởng tháng này của Viên Đông, lý do là thân là luật sư mà không biết quan sắc sắc mặt người khác trước khi mở miệng. Hà Tân Dương đi xe ba bánh trở lại trạm, trên đường xui xẻo bị thủng xăm. Lúc Trình Châu Hoàn gọi điện đến cậu đang cò kè mặc cả với ông bác vá xăm. Ổng nói:"Trả tiền thì vá, thiếu một đồng cũng cút.
"Hà Tân Dương cực kì tức giận, giọng nói cũng lớn hơn ngày thường:"Chèn ui! Nào có ai lấy giá mắc vậy? Muốn ăn thịt người sao?
"Trình Châu Hoàn rất thích nghe Hà Tân Dương nói tiếng địa phương, có loại cảm giác tràn ngập sức sống. Nhưng tên nhóc này trừ lần đầu tiên giao hàng cho anh có dùng phương ngữ một lần thì sau này cậu không nói nữa. Hà Tân Dương luôn bảo tiếng phổ thông của cậu không tốt, hết thẳng lưỡi đến uốn lưỡi, hết âm mũi trước đến âm mũi sau, nhiều thêm một phần ngoan ngoãn, ít đi vài phần phóng khoáng của phương ngữ. Trình Châu Hoàn nói:"Tôi biết vá xăm, em đang ở đâu? Tôi tới tìm em.
"Hà Tân Dương trợn mắt há miệng, không ngờ Trình Châu Hoàn còn biết vá xăm xe. Trình Châu Hoàn ngồi xổm xuống cạnh xe giải thích, nói trước kia thường cùng anh em lái xe, xăm hỏng chỉ có thể tự sửa, sửa vài lần thì lên tay. Lúc vá xăm xong thì mặt trời cũng xuống núi, Trình Châu Hoàn ngồi phía sau xe:"Chở tôi về một đoạn nhé?
"Ánh hoàng hôn nhuộm nước sông thành một màu lấp lánh như bầu trời sao, gió nhẹ lướt qua mặt, Hà Tân Dương ở đằng trước ra sức đạp xe, Trình Châu Hoàn ngồi phía sau lại khổ não nghĩ tiếp theo nên nói thế nào. Lúc xe dừng trước cổng tiểu khu của Trình Châu Hoàn, Hà Tân Dương bình tĩnh nói:"Anh Trình, đến nơi rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!