Hà Tân Dương về đến nhà nhanh chóng pha một cốc cà phê hòa tan, lúc ngồi xuống chiếc bàn vuông cũ kĩ đã là mấy tiếng sau rồi.
Hơn mười hai giờ đêm mí mắt bắt đầu dính vào nhau, đầu óc cũng mơ hồ, cậu chỉ có thể cất sách vở đi ngủ, lúc đứng lên định vệ sinh cá nhân chợt cảm thấy đói bụng.
Học khá là lâu rồi, năng lượng từ bữa cơm chiều đã sớm tiêu hao hết.
Hà Tân Dương xoa bụng, giương miệng thầm nghĩ: Vừa đúng lúc!
Trong phòng bếp mờ tối, hương thơm của canh gà và chân giò tỏa ra, Hà Tân Dương mong chờ nhìn chằm chằm vào nồi, nhẹ nhàng nuốt nước miếng.
Lúc nhận hộp đồ ăn cậu không nói cho Trình Châu Hoàn biết là nhà mình không có tủ lạnh, chỉ đơn thuần cảm thấy nếu mình nói vậy anh sẽ áy náy.
Về phần tại sao lại áy náy thì Hà Tân Dương cũng không biết.
Đồ ăn nhanh chóng được hâm nóng lại, cậu mĩ mãn cầm bát lên ăn.
Hà Tân Dương xử lý sạch thức ăn trong hộp xong mới nghĩ nghĩ, cầm chiếc điện thoại cũ lên chậm rãi nhấn vào bàn phím, nghiêm túc gửi tin nhắn cho Trình Châu Hoàn:
"Anh Trình đã ngủ chưa ạ? Rất muộn rồi, hi vọng không quấy rầy anh. Canh gà và chân giò em đã ăn hết rồi, ăn xong cảm giác cả người ấm lên. Cảm ơn anh Trình, anh đối xử với em thật tốt. Ngủ ngon."
Trình Châu Hoàn nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra lý do, dứt khoát gọi cho Nghiêm Khiếu tìm một club thư giãn.
Tin nhắn gửi đến đúng lúc anh đang ở wc, Nghiêm Khiếu quen thuộc vẽ mật khẩu mở khóa điện thoại Trình Châu Hoàn, sau khi nhìn thấy tên người gửi thì bắt đầu cười gian.
Lúc đầu lưu tên Trình Châu Hoàn đặt hẳn là "Hà Tân Dương", sau đó vài lần nhìn lại thấy chữ "Tân", dù là "Tân" trong "vất vả" hay "cực khổ" đều không mang nghĩa tốt, "Tân" trong "cần cù siêng năng
"tuy là có nghĩa tốt nhưng kết hợp với tình hình hiện giờ của Hà Tân Dương thì lại trở thành bất đắc dĩ. Nhớ tới nhân viên pha chế ở quán bar thân thiết gọi cậu là"Dương Dương", lòng Trình Châu Hoàn khẽ động, lén lút đổi tên trong danh bạ thành "Dương Dương
".* * Tân trong Hà Tân Dương là chữ này (xīn) Cực khổ: (xīn kǔ) Vất vả: (xīn láo) Cần cù siêng năng: (xīn qín) Không biết vì sao lần nào gọi thầm"Dương Dương" cũng cảm thấy ấm áp trong lòng, có lẽ bởi vì "Dương" đồng âm với "mặt trời
".* * Dương trong Hà Tân Dương là đại dương (yáng - dương) Mặt trời: (tài yáng – thái dương) Nghiêm Khiếu nhìn hai chữ"Dương Dương" trên màn hình, không thấy ấm áp mà chỉ cảm thấy cực kì ái muội, vì thế huýt sáo một cái, cười nói:
"Dương Dương là ai vậy? Còn gọi thân mật như thế?"
Trình Châu Hoàn vội cướp lại điện thoại, nhíu mày nói: "Ai cho cậu tự tiện mở di động của tôi?"
"Lần sau đặt mật mã nào mà tôi không biết đi." Nghiêm Khiếu ghé mặt lại gần, thấp giọng hỏi:
"Ê nè, Dương Dương này rốt cuộc là ai vậy? Gọi cậu là anh Trình, là bạn trai nhỏ hả?"
Trình Châu Hoàn đẩy hắn ra, ghét bỏ nói: "Đừng nói bậy.
"Lúc nhìn thấy nội dung tin nhắn khóe miệng lại vô thức giương lên. Nghiêm Khiếu cười khoa trương, vẻ mặt nhìn thấu hồng trần:"Trình Châu Hoàn, cậu tiêu rồi!"
"Tiêu cái gì mà tiêu, chỉ là bạn bè thôi!" Trình Châu Hoàn làm bộ không sao cả ném di động đi, hừ một tiếng uống sạch chén rượu, cặp mắt quyến rũ không biết làm bao nhiêu người điên đảo: "Tôi có thể có ý gì với một đứa trẻ mười tám tuổi được chứ?"
"Ếhh! Mười tám tuổi?" Nghiêm Khiếu càng hứng thú: "Vẫn còn là trẻ con à?
"Trình Châu Hoàn đột nhiên cảm thấy ghét bỏ Nghiêm Khiếu, đẩy trán hắn ra, nhìn đi chỗ khác:"Đừng lấy đầu óc t*ng trùng thượng não của cậu để nghĩ về bạn của tôi!"
"Đệt! Cậu được đấy Trình Châu Hoàn, có người trong lòng liền không cần anh em nữa!" Nghiêm Khiếu day trán làm bộ tức giận: "Đồ có sắc quên bạn!
"Trình Châu Hoàn đạp Nghiêm Khiếu một cước, mắng:"Cút!
"Nghiêm Khiếu ngồi sang sofa bên cạnh, hai người lại đùa giỡn một trận, đột nhiên Nghiêm Khiếu hỏi:"Kể chút coi, sao cậu lại quen với đứa nhỏ mười tám tuổi này vậy?
"Trình Châu Hoàn bị chọc phiền, kể sơ qua quá trình quen biết Hà Tân Dương, Nghiêm Khiếu nghe xong chậc lưỡi:"Cậu còn dọa người ta lên giường?"
"Tôi không có ý đó!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!