Chương 30: (Vô Đề)

Anh Trình hết lòng hết dạ chăm sóc mình, mình lại dùng tình yêu quái dị, lòng lang dạ sói để báo đáp.

Nhưng mà biết rõ tình yêu không bình thường, lại không nỡ buông tay.

Mặt trời vẫn đang say ngủ bên dưới đường chân trời, nhưng ánh sáng của nó đã xuyên qua màn sương buổi sớm, xâm nhập vào phòng cho khách tối đen như mực.

Hà Tân Dương dùng sức xoa mặt, lấy túi nilon trong ngăn kéo, mở cửa đi vào phòng tắm.

Trình Châu Hoàn ngủ không sâu, nghe thấy phòng tắm có tiếng nước cảm thấy kinh ngạc, tưởng là đã hơn bảy giờ, nhưng mà mở điện thoại lên thì còn chưa đến sáu giờ.

Dương Dương đang tắm sao?

Anh ngồi dậy, không nhớ rõ là Dương Dương có thói quen tắm buổi sáng sớm.

Sững sờ một lúc cũng không nghĩ nhiều, thấy vẫn còn sớm lại kéo chăn lên nằm ngủ tiếp.

Hôm nay thứ bảy, tuy là vẫn bận không ít việc nhưng ít ra không cần vội vàng đến văn phòng.

Luật sư cẩn trọng từng bước một như Trình Châu Hoàn cũng không biết, Dương Dương anh luôn che chở còn dũng cảm hơn anh tưởng nhiều.

Thậm chí còn có thêm vài phần cố chấp không ngờ được.

Hà Tân Dương đứng im dưới vòi hoa sen, nước lạnh xối qua đầu, trượt xuống theo thân hình gầy yếu.

Cậu nghĩ, nhất định mình là một người không có lòng biết ơn, nếu không tại sao sau khi suy nghĩ cẩn thận rồi không không chỉ không từ bỏ, ngược lại còn tìm cách chiếm anh Trình làm của riêng?

Hà Tân Dương của hiện giờ, đúng thật là không xứng với Trình Châu Hoàn.

Hà Tân Dương của tương lai cũng chưa chắc có tư cách đứng bên cạnh Trình Châu Hoàn.

Nhưng cậu có thời gian, còn có thể cố gắng.

Có lẽ cuối cùng cũng có một ngày, cậu sẽ cho anh Trình thấy năng lực của mình.

Đợi đến ngày đó...!

Cánh chim chưa vững vàng, móng vuốt chưa sắc nhọn, Hà Tân Dương chỉ có thể lặng lẽ giấu đi dã tâm của mình.

Cũng bắt đầu từ ngày này, trừ việc thi đậu Bắc Hàng, Hà Tân Dương có thêm một mục tiêu mới.

Đó là trở nên xuất sắc như anh Trình.

Trình Châu Hoàn hoàn toàn không biết gì về một đêm đầy sóng gió này cả, ngủ tới tám giờ mới dậy, lúc đi tới thư phòng đã thấy Hà Tân Dương đang làm bài tập rồi, phòng bếp còn có một cái nồi nhỏ được đặt trên bàn bếp.

Anh mở vung ra, bên trong trứng tráng.

Những món mà Dương Dương biết làm rất ít, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có nấu cơm, nấu mì và nấu trứng.

Trong lòng Trình Châu Hoàn ấm áp, quay người hỏi người trong thư phòng: "Dương Dương, trứng trong nồi là nấu cho tôi sao?

"Có lẽ do vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói anh còn mang theo chút lười biếng. Ngòi bút chọc tờ giấy nháp thủng một lỗ nhỏ, Hà Tân Dương không dám quay đầu, cao giọng đáp lại:"Vâng ạ, em đã ăn rồi.

"Rõ ràng là đối thoại không khác gì bình thường, Hà Tân Dương bị ám ảnh vô thức cảm thấy mình nói thế nào cũng không đúng. Ngược lại Trình Châu Hoàn lại rất dứt khoát gắp trứng vào trong bát cắn một miếng, đột nhiên bị vị ngọt làm nhíu mày. Tay nghề của Dương Dương đúng là không giống con người em ấy, nấu một quả trứng tráng thôi thế mà bỏ tận ba muỗng đường. Cơ mà Trình Châu Hoàn vẫn không sợ ngọt sâu răng ăn hết sạch, vừa rửa chén vừa hô:"Dương Dương, trứng tráng không tồi, có điều lần sau nhớ bỏ ít đường hơn nhé.

"Hà Tân Dương biết thật ra anh Trình đang uyển chuyển biểu đạt câu"ăn không ngon

", thở dài một hơi tiếp tục viết viết vẽ vẽ ở lỗ thủng của tờ giấy nháp. Trình Châu Hoàn không nhận ra Hà Tân Dương có gì không đúng, vẫn đối xử với cậu tốt như trước, buổi tối làm việc xong còn làm bộ làm tịch chỉ Hà Tân Dương vài câu khó. Nhưng mà sáng sớm thứ hai mọi chuyện lại không giống như hồi trước. Trước khi rời giường Trình Châu Hoàn nghe thấy tiếng gõ cửa, Hà Tân Dương ở bên ngoài nói to:"Anh Trình, em làm xong trứng tráng rồi.

Buổi sáng rất vội, từ trước đến nay anh đều ăn sáng bên ngoài, hiện giờ Dương Dương lại gõ cửa gọi anh dậy, còn nói đã làm trứng tráng rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!