Chương 23: (Vô Đề)

"Vâng." Hà Tân Dương chỉ lên trần nhà, khua tay múa chân nói:

"Bốn phòng thì có hai phòng ngủ, chủ nhà phân thành hơn mười gian, mỗi gian rất nhỏ, chỉ đủ một cái giường và đặt thêm được một cái bàn bé xíu thôi. Em đến thuê muộn nên chỗ đẹp đều bị người ta chiếm hết rồi, chỉ còn gian ở gần bếp. Trên đó có treo bình nóng lạnh, hôm nào cũng có người về lúc ba bốn giờ sáng, bọn họ mở nước ấm tắm thì bình nóng lạnh sẽ kêu ù ù, còn ngửi thấy cả mùi ga nữa. Trình Châu Hoàn có thể tưởng tượng"một gian nhà" trong lời cậu sẽ như thế nào, cũng có thể tưởng tượng cuộc sống lúc ấy của Hà Tân Dương tệ đến mức nào.

Từ nhỏ Trình Châu Hoàn đã không phải lo nghĩ về chuyện cơm áo gạo tiền, giao thiệp đa số đều là người cùng tầng lớp.

Nhưng những năm gần đây giao tiếp với công nhân không ít, nhiều lần nhìn thấy những người giống Hà Tân Dương, thậm chí có người còn không đủ điều kiện để thuê phòng.

Nghĩ đến Hà Tân Dương chìm vào giấc ngủ trong tiếng động cơ ù ù như vậy, trái tim Trình Châu Hoàn khó chịu như bị người đánh tàn nhẫn một trận.

Nhưng tâm tình này hiện giờ không thể để lộ ra ngoài được.

Vì thế Trình Châu Hoàn bình tĩnh không để lộ chút dấu vết gì tiếp tục nói: "Trước kia em thuê không gọi là thuê chung, mà gọi là thuê nhà theo nhóm bất hợp pháp."

"A..." Nghe thấy ba chữ "bất hợp pháp", Hà Tân Dương hơi xấu hổ, lỗ tai cũng dần đỏ ửng.

"Thuê chung là mỗi người một phòng ngủ, dùng chung phòng bếp, wc, phòng khách và ban công phơi đồ. Kiểu thuê này bình thường một chỉ có hai người ở, cùng lắm là ba người, không ai làm ảnh hưởng đến nhau."

"Loại này em cũng biết."

Hà Tân Dương vắt khăn cẩn thận lau bàn bếp bị ướt:

"Nhưng phòng chung cư cũ như vậy nếu nhiều người thuê về cơ bản cũng sẽ...! không khác thuê phòng bất hợp pháp là bao. Phòng hơi tốt một chút cũng như anh nói để thuê chung ấy...! giá cả vẫn rất cao."

"Ví dụ như?"

"60 tệ chắc chắn không thuê nổi, ít nhất phải 800 tệ." Hà Tân Dương mím môi: "Hơn nữa dù là 800 tệ cũng chưa chắc phù hợp với yêu cầu của em."

"Vậy nên?"

"Em..." Hà Tân Dương có chút xấu hổ: "Em đang hơi mâu thuẫn, nếu ở cùng người khác thì mình lại không hiểu người ta, trong lòng cũng không yên tâm.

"Trình Châu Hoàn đợi cậu rửa tay xong mới cười nói:"Vậy ở cùng tôi thì sao?

"Rõ ràng Hà Tân Dương hơi sửng sốt, há miệng nửa ngày mới phun ra một câu mơ hồ:"Chuyện này..."

"Tôi không tính là người xa lạ chứ?" Trình Châu Hoàn tới gần, giọng nói cực kì nhu tình.

"Tất nhiên là không phải người xa lạ!" Quả nhiên.

"Ở cùng tôi sẽ cảm thấy trong lòng không yên ổn?"

"Không..." Hà Tân Dương hơi bối rối, tay chống lên bàn bếp, mắt nhìn xuống mặt đất: "Rất, rất yên tâm."

"Vậy thì thuê phòng của tôi đi."

Trình Châu Hoàn đặt tay lên vai Hà Tân Dương: "800 tệ một tháng, niệm tình hai ta rất thân thuộc giảm cho em còn 600 tệ, thế nào?

"Hà Tân Dương nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, hai vai bị Trình Châu Hoàn chạm vào nóng muốn tan chảy. Cậu nghiêng người muốn sắp xếp lại câu từ trong não, đầu óc lại không nghe lời, một người tí hon luôn miệng nói"Có phải anh Trình thích mình không?", tên còn lại thì sống chết gào thét "Hà Tân Dương, mày đừng ảo tưởng nữa

". Cảm giác có hai giọng nói ồn ào cãi nhau trong đầu thật không dễ chịu, Hà Tân Dương tận lực khống chế mới chống đỡ nổi, cố gắng trấn định nói:"Anh Trình, thế này hình như không tốt lắm."

"Sao lại không tốt? Lại cảm thấy chiếm lợi của tôi à?" Trình Châu Hoàn vẫn bình tĩnh làm như không thấy Hà Tân Dương quẫn bách, nói đúng hơn là rất hưởng thụ biểu cảm vừa căng thẳng vừa bất an của cậu.

Hà Tân Dương nuốt nước miếng, chưa kịp mở miệng đã nghe Trình Châu Hoàn nói tiếp: "Nếu em thuê phòng của tôi cũng coi như là tôi chiếm lợi của em rồi, không phải rất công bằng sao?

"Hà Tân Dương á khẩu, hai chữ"chiếm lợi

"tim lại đập bịch bịch. Hai người tí hon vẫn đánh nhau trong đầu,"Có phải anh Trình thích mình không?" nhất thời chiếm ưu thế, áp đảo "Hà Tân Dương, mày đừng ảo tưởng nữa

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!