Chương 22: (Vô Đề)

"Hợp đồng lúc đầu kí em còn giữ không?" Rốt cuộc Trình Châu Hoàn cũng lên tiếng: "Cho tôi xem."

"Ha!" Chủ trọ tựa vào lan can đầy bụi và mạng nhện, rút ra một điếu thuốc lá kém chất lượng không thèm để lời của Trình Châu Hoàn vào tai: "Phòng ở của tôi lại không qua tay người trung gian, chỉ có một tờ giấy viết tay ghi thu tiền thuê phòng thôi, làm gì có hợp đồng.

"Trình Châu Hoàn nói:"Đưa tôi xem giấy thu tiền thuê phòng.Chủ trọ nhún vai:Không có."

"Em có." Hà Tân Dương nhìn Trình Châu Hoàn: "Anh Trình, để em vào trong xe tìm."

Sắc mặt chủ trọ không được tốt cho lắm.

Năm phút sau, Hà Tân Dương lòng nóng như lửa đốt chạy lên tầng ba, trên tay là một tờ giấy gấp đôi, bên trên ghi rõ ràng, giấy trắng mực đen: Tôi thu của Hà Tân Dương 400 tệ tiền cọc, trả phòng sẽ hoàn lại.

Trình Châu Hoàn thở dài, những người tầng lớp dưới cùng của xã hội có rất ít kiến thức về pháp luật, ngay cả giấy thuê phòng cũng viết linh tinh, Những tờ giấy thế này anh gặp không phải chỉ một lần, chỉ cảm thấy vừa hoang đường vừa buồn cười.

Nhưng sự việc xảy ra trên người Hà Tân Dương anh lại không cười nổi.

Chủ trọ không cho là đúng:

"Cái này không phải tôi viết, ai biết có phải cậu làm giả không? Bên trên có dấu vân tay hay chữ ký của tôi không? Không có!"

Hà Tân Dương còn muốn nói gì đó, Trình Châu Hoàn đã đè vai cậu lại, cầm tờ giấy kia rồi nghiêm túc nói với chủ trọ: "Có phải là giả hay không thì cầm đi giám định sẽ biết.

"Chủ trọ giống như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, khuôn mặt cười càng thêm khó coi:"Giám định? Chỉ bằng cậu?

Đang đóng kịch à?

"Trình Châu Hoàn cười cười, lấy từ trong cặp ra một tấm danh thiếp giơ lên cho ông ta xem."Tôi là luật sư.

"Nụ cười của chủ trọ cứng lại, khuôn mặt nhăn nhúm như tờ giấy bị vò nát. Hà Tân Dương thành công lấy lại được 400 tệ, cả đường đi đều vui vẻ. Lúc đi ngang qua một tiệm đồ uống khá là sang trọng, Hà Tân Dương toét miệng cười với Trình Châu Hoàn:"Anh Trình, để em mời anh uống cà phê đi."

Cà phê hơn 30 tệ một cốc, bình thường cậu không đành lòng uống, lúc giao hàng đều mang theo nước sôi, thỉnh thoảng cũng có mua đồ uống ngoài, nhưng là loại pepsi 3 tệ một cốc.

Không hiểu tại sao, tối hôm qua cậu tình nguyện đứng ở trạm xe lạnh ngắt học thuộc từ mới, tình nguyện vào quán net qua đêm cũng không nỡ bỏ tiền bắt taxi về, hôm nay lại không tiếc 40 tệ mời Trình Châu Hoàn uống cà phê.

Trình Châu Hoàn có chút ngoài ý muốn.

Hơn 30 tệ với anh chẳng qua chỉ là một bữa sáng thôi, nhưng đối với Hà Tân Dương thì lại không phải vậy.

Hà Tân Dương muốn mời tất nhiên anh rất vui, nhưng không nỡ để cậu lãng phí tiền, vì thế lắc đầu nói: "Để lần sau đi, vừa nãy ăn no quá, dạ dày hơi trướng.

"Hà Tân Dương đành phải cất tờ 100 tệ vào túi. Một lát sau cậu chợt nhớ đến món điểm tâm ngọt mà"chú Vinh Hàn" tặng, lại nói: "Anh Trình, em có một hộp điểm tâm Nhật Bản, về nhà anh nếm thử chút nhé?

"Trình Châu Hoàn cảm thấy nghi hoặc:"Điểm tâm Nhật Bản? Ở đâu ra vậy?

"Hà Tân Dương hăng hái kể lại chuyện đêm hôm qua, kể được một nửa mới phát hiện mình lỡ lời, thế là thành thật nói chuyện mình đi xem phòng và chuyện bắt cướp ra, chột dạ nhìn Trình Châu Hoàn:"Tìm phòng rất khó, ha ha.

"Mệt Trình Châu Hoàn còn lo lắng một phen, sau đó lại tò mò không biết"chú" trong miệng Hà Tân Dương là người thế nào, nhưng cảm thấy mình hỏi tiếp có vẻ hơi quá phận.

Về nhà, Hà Tân Dương lấy hộp điểm tâm và trái cây kia ra.

Trình Châu Hoàn nhìn thử bao bì, chỉ cảm thấy hình như mình đã thấy ở đâu rồi.

Nhanh chóng mở wechat ra tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy một bài viết có ảnh chụp hộp điểm tâm này.

Người đăng là một người bạn quen từ nhiều năm trước, mấy năm nay không liên lạc nhiều, đã trở thành bạn like dạo.

Trên cap còn viết mấy chữ:

Người nào đó mỗi năm về một lần, năm mới vui vẻ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!