Nghiêm Khiếu đặt túi đồ ăn lên bàn, tự giới thiệu một phen, khách khí hàn huyên, làm bộ không biết Trình Châu Hoàn bám lấy người ta.
Chiêu Phàm thì ngồi bên cạnh đùa với Hắc Ca, bề ngoài thì chọc chó con nhưng hai tai lại lén dựng thẳng nghe hai người nói chuyện.
Hà Tân Dương nói: "Trước Tết anh Trình nhặt được Hắc Ca, sợ trong Tết không ai chăm sóc nên bảo em tới hỗ trợ.
Em chạy qua chạy lại hai chỗ cũng không tiện, hơn nữa phòng ở thôn công nhân là phòng thuê, bên trong không có gì đáng giá cả.
Vì thế em chuyển tới đây luôn."
Hà Tân Dương lại nói: "Tại sao lại quen biết ạ? Là...! Trước kia em là nhân viên giao hàn, anh Trình là khách quen của em."
Hà Tân Dương còn nói: "Không kể với anh Trình, dù sao cũng không phải việc gì lớn."
Nghiêm Khiếu lại hỏi khi nào Châu Hoàn trở về, muốn mấy anh em bớt chút thời gian để đi tụ tập.
Hà Tân Dương thành thật đáp: "Mùng bốn anh Trình sẽ về."
Nghiêm Khiếu cười sâu xa: "Mùng bốn? Nhanh vậy sao?"
"Vâng, anh ấy bảo văn phòng có việc nên sửa vé máy bay rồi."
Đều là đang theo đuổi người thương, Nghiêm Khiếu có thể nhìn ra ý của Trình Châu Hoàn khác một trời một vực với suy nghĩ của Hà Tân Dương.
Nhìn ra rồi nhưng vẫn hưng trí nhìn Hà Tân Dương, mặt mày gian xảo lại có loại quý khí làm người ta phát run.
Trình Châu Hoàn giơ tay nhấc chân cũng lộ đầy vẻ quý khí nhưng so với Nghiêm Khiếu thì nhiều hơn vài phần ôn hòa.
Hà Tân Dương bị nhìn đến nỗi không được tự nhiên, ánh mắt rũ xuống, vừa vặn nhìn thấy hoa văn áo hổ ở góc áo và cổ tay.
Cậu đang mặc bộ đồ ngủ ở nhà Trình Châu Hoàn cho, lại không biết bộ quần áo thoải mái này là do Nghiêm Khiếu mua.
Nghiêm Khiếu cũng không chọc Hà Tân Dương, chỉ ngồi chốc lát liền kéo Chiêu Phàm dậy tạm biệt.
Đáy lòng Hà Tân Dương thở phào một hơi, không ngờ trên đầu lại bị Chiêu Phàm nắm lấy tai hổ.
Nói lảm nhảm nửa ngày, Chiêu Phàm rốt cuộc không nhịn được nữa, xúc cảm trên tay vô cùng tốt, vui mừng reo lên: "Ôi mẹ ơi! Cái này chơi vui thật!"
Hà Tân Dương xấu hổ cười hai tiếng, xoay người tránh khỏi ma trảo của Chiêu Phàm, họ Chiêu lại càng nắm càng chặt, còn vẫy tay với Nghiêm Khiếu: "Muốn bán manh sao? Đợi đó, anh Phàm cũng phải mua một bộ tặng nhóc!"
Nghiêm Khiếu nín cười, đứng bên cạnh nâng cằm: "Đừng quậy nữa, đi thôi."
Tiễn bước hai "anh trai giao hàng nhanh" xong, Hà Tân Dương nhất thời hơi hoảng hốt.
Hắc Ca dường như cũng biết trên bàn có đồ ăn, hào hứng cắn ống quần Hà Tân Dương kéo tới cạnh bàn.
Hà Tân Dương lắc đầu, mạnh mẽ áp chế suy nghĩ trong đầu, mở từng túi "lương thực" trên bàn ra.
Có trứng gà, sữa, bánh mì, sữa chua, rau tươi, thịt, gạo nếp, bánh chẻo đông lạnh,...! Ngoài ra còn có đủ loại đồ ăn vặt như bánh quy, khoai tây chiên, chocolate, bò khô,...!
Hà Tân Dương cầm một gói mì viên của nhãn hiệu bạn nhỏ Trương Quân Nhã* lên, nhìn hình vẽ hoạt hình ngốc nghếch trên vỏ bỗng nhớ tới câu "bạn nhỏ của cậu ta".
Đầu ngón tay cậu run lên, chỉ cảm thấy máu toàn thân thi nhau chạy đua.
Một thanh âm trong lòng đúng lý hợp tình nói: Cậu là bạn nhỏ của anh Trình đó!
Hà Tân Dương thử xé mở gói, phản bác: Nói bậy!
Thanh âm kia lại vang lên: Anh Trình thật sự rất quan tâm cậu mà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!