Chương 14: (Vô Đề)

Lúc Trình Châu Hoàn vừa tới Sơn Thành hai năm cũng không về nhà, bận lo cho sự nghiệp, bận dính lấy mối tính đầu, cũng bận chiến tranh lạnh với cha mẹ.

Có điều qua một khoảng thời gian dài, người nhà không lay chuyển được anh cũng dần dần chấp nhận lựa chọn này của Trình Châu Hoàn, không ủng hộ nhưng cũng không tiếp tục cứng rắn phản đối.

Vài năm sau Trình Châu Hoàn chia tay, vẫn tiếp tục tìm thêm mấy người bạn trai nhưng vẫn không duy trì được, mẹ Trình cuối cùng cũng nóng nảy, Tết âm lịch năm trước chủ động hỏi vấn đề cá nhân của anh khi nào mới giải quyết, nếu có đối tượng thích hợp rồi thì có thể mang về nhà để bà nhìn thử không.

Thời gian đúng là người người hòa giải tốt nhất, dù mâu thuẫn kịch kiệt thế nào cũng không bằng được máu mủ tình thâm.

Trình Châu Hoàn không cần lo lắng cha mẹ có chấp nhận Hà Tân Dương không, chỉ băn khoăn rốt cuộc phải dùng cách gì để Hà Tân Dương chấp nhận mình.

Chỗ Nghiêm Khiếu bên kia cực kì ồn, tiếng âm nhạc cùng với giọng nam nữ chói tai truyền qua điện thoại.

Trình Châu Hoàn không khách sáo với hắn, hỏi Tết âm lịch này có ở Sơn Thành không, sau khi nhận được đáp án khẳng định mới nói: "Dương Dương đến ở nhà của tôi rồi.

"Một thanh âm đóng cửa"rầm" một cái truyền đến, sau đó âm thanh ồn ào bị ngăn cách, giọng nói bất cần đời của Nghiêm Khiếu truyền đến: "Ui chao, vậy là đã chinh phục được trái tim người ta rồi sao? Nói nói, ba nghe nè."

"Đứng đắn một chút!"

Trình Châu Hoàn cười thầm hai tiếng, kìm nén vui vẻ trong lòng, thần sắc cũng tính là buộc chặt nhưng độ cong khóe miệng không giấu được: "Sáng mai tôi phải lên máy bay."

"Tôi không làm tài xế cho cậu đâu nhé, ngủ giữa trưa mới dậy."

"Không cần cậu tiễn tôi đến sân bay, tôi tự bắt xe." Ngón trỏ Trình Châu Hoàn cọ cọ khung cửa sổ, đôi mắt xa xăm nhìn đèn đường buổi đêm: "Mùng bảy tôi mới về, lỡ Dương Dương gặp chuyện gì thì phiền Nghiêm Lão Tam cậu tới xem thử.Nghiêm Lão Tamxì" một tiếng: "Trình Nhi muốn gửi gắm điều gì?"

"Nói chuyện kiểu gì vậy?"

"Phiền tôi xem thử..." Nghiêm Khiếu cười hừ: "Muốn nhờ người ta còn dùng giọng điệu cứng ngắc này.

"Trình Châu Hoàn bật cười, cũng không phủ nhận mà tiếp tục sai sử anh em:"Dương Dương tới gấp quá, tôi lại chưa chuẩn bị đủ đồ, đặt hàng chuyển phát nhanh hiện giờ chắc ngừng giao rồi, mua gì cũng không tiện.

Cậu rảnh rỗi thì mang chút đồ ăn tới đi, diễn vai nhân viên giao hàng."

"Không sợ tôi "ăn" cậu ta sao?"

"Sao? Mỹ nhân Chiêu Phàm không có bên cạnh?

"Nghiêm Khiếu dừng một chút rồi nói sang chuyện khác:"Tiến triển đến đâu rồi?

"Trình Châu Hoàn cúi đầu nâng mi:"Có một đứa con rồi.

"Di động truyền đến một tràng thanh âm"Đậu má!

"Trình Châu Hoàn đã sớm đứa điện thoại ra xa, đợi đến lúc bên kia không còn thanh âm gì mới nói tiếp:"Là chó con, nhặt được.

"Hà Tân Dương nằm nghiêm chỉnh trên giường mềm mại, mũi bị chôn trong chăn, hai tay thành thật đặt bên người, chỉ có đôi mắt như trân châu đang lặng lẽ chuyển động. Phòng khách bật điều hòa, đuôi giường còn có túi nước ấm bằng điện, trong ổ chăn ấm áp thoải mái, trên gối đầu còn có hương vị sạch sẽ, so với"giường băng" ở căn phòng nhỏ của cậu thì tốt hơn gấp trăm lần.

Hà Tân Dương nằm trên giường không ngủ được, trái tim đập mau hơn bình thường, đầu óc cũng đang trong trạng thái hưng phấn, tuy rằng cậu cũng không biết đang hưng phấn cái gì.

Thiếu niên mười tám tuổi nằm ngửa lâu cũng bắt đầu không thành thật.

Hà Tân Dương cẩn thận nghe động tĩnh ngoài phỏng, đoán là Trình Châu Hoàn đã ngủ mới ôm chăn mềm mại xõa ra lăn lộn trên giường.

Đệm chăn phát ra âm thanh rất nhỏ, tất nhiên không làm kinh động đến Trình Châu Hoàn, nhưng lại đánh thức Hắc Ca trong phòng.

Trước khi đi ngủ Trình Châu Hoàn đã mang Hắc Ca ra ngoài phòng khách, dặn dò đừng tắt điều hòa, lại mở thêm máy giữ ẩm, đóng cửa sổ lại.

Từng đợt gió ấm áp thổi tới theo nhịp điệu đóng mở của điều hòa, mềm nhẹ lướt qua phần lưng lộ ra của Hà Tân Dương.

Rất ngứa, cũng cực kỳ thoải mái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!