Chương 1: (Vô Đề)

Editor: Vì phần giới thiệu giới hạn kí tự nên mình chuyển vào đây nha.

Có vẻ như tác giả khóa truyện trên Tấn Giang rồi nên mình không rõ tác giả viết vào thời gian nào, trên wikidich mình thấy cập nhật lần cuối là vào 04/12/2019.

《Những năm tháng trải qua tiếng đạn》là tên mình tạm dịch, mình tra google thì thấy có nhà dịch từ 2017, lấy tên là《Năm tháng trong tiếng đạn》, nếu thích mọi người có thể tìm đọc nhé.

- ----------

Trình Châu Hoàn đến Sơn Thành được mười năm rồi, mặc dù vẫn nói tiếng phổ thông nhưng người địa phương tranh chấp cái gì anh nghe cũng hiểu.

Một phần tư liệu không quan trọng lắm bị mất, luật sư Trương và trợ lý Tiểu Dương đang nói chuyện với nhân viên giao hàng.

Trình Châu Hoàn nhẹ nhàng mở cửa văn phòng ra, khoanh tay dựa vào cửa nhìn mấy người trước quầy.

Thiếu niên vóc người cao ráo nhưng rất gầy, đội mũ lưỡi trai lỗi thời, chỉ vào đơn hàng lo lắng nói: "Là tôi không gói hàng kĩ, theo quy định thì tôi phải bồi thường gấp năm lần phí vận chuyện, cũng chính là 50 tệ.

"Tiểu Dương bình thường miệng lưỡi sắc bén, đoạt lấy đơn hàng"rầm" một tiếng đập lên bàn: "Quy định? Cậu cảm thấy quy định từ một phía có hiệu lực về mặt pháp luật sao?

"Luật sư Trương hắng giọng, ngạo mạn nói:"Cậu trai trẻ à, hàng mất trên xe của cậu, hôm qua lúc chúng tôi giao đồ thì cậu không nói gì, bây giờ lại nói trên đường giao tới trạm thì bị mất, chúng tôi muốn bồi thường cũng không quá đáng đâu nhỉ?"

"Nhưng...

"Thiếu niên cau mày nhưng không cãi lại được luật sư, gấp đến độ hai tai phiếm hồng không nói được ra câu tiếp theo. Trình Châu Hoàn cười nhạt quay về phòng, tiện tay đóng cửa lại. Anh sinh ra trong một gia đình giàu có ở Bắc Kinh, từ nhỏ đã tiếp thu nền giáo dục tiến bộ, cuộc sống thuận buồm xuôi gió rất ít khi phạm sai lầm, dù thỉnh thoảng có sơ sót cũng sẽ lập tức tìm cách giải quyết hoặc đền bù ngay. Đối với nhân viên giao hàng dùng câu"nhưng mà

"để lấy cớ thoái thác lỗi lầm giống tầng lớp dưới đáy của xã hội thế này thì nhiều ít cũng có chút xem thường. Trình Châu Hoàn đơn giản không nhìn nữa mà vùi đầu tiếp tục đọc tư liệu liên quan đến vụ án trong tay. Bên ngoài ồn ào không lâu thì im lặng, buổi trưa ăn cơm nghe luật sư Trương nói nhân viên kia tạm thời bồi thường 300 tệ. Trình Châu Hoàn tùy ý cười, không những không cảm thấy hành vi"vơ vét tài sản

"của cấp dưới có gì là sai mà còn thấy nhân viên kia xứng đáng bị vậy. Buổi chiều trợ lý Viên Đông gõ cửa, nói có người muốn mời Trình Châu Hoàn ăn cơm. Trình Châu Hoàn nhíu mi hỏi:"Ai vậy?"

"Là nhân viên buổi sáng bị luật sư Trương dạy cho một bài học.

"Trình Châu Hoàn sửng sốt:"Là cậu ta? Vì sao?

"Viên Đông cũng chẳng hiểu ra sao, nhún vai nói:"Cậu ta nói rất áy náy vì làm mất hàng, muốn gặp "ông chủ" để nói lời xin lỗi.

"Trình Châu Hoàn là người lập ra văn phòng luật sư Trường Thanh, tất nhiên là"ông chủ

"trong miệng đối phương. Mắt Trình Châu Hoàn cũng không chớp một cái, chỉ nói:"Giải thích với tôi làm gì, cậu ta làm mất đồ của luật sư Trương, muốn mời ăn cơm thì mời luật sư Trương là được rồi."

"Em cũng nói như vậy nhưng cậu ta..."

"Cậu ta làm sao?"

"Hình như không có nhiều tiền lắm, không mời được nhiều người như vậy."

"Vì thế nên chỉ mời mỗi "ông chủ" là tôi thôi?" Trong lòng Trình Châu Hoàn càng thêm coi thường, buông bút máy xuống: "Thú vị."

"Vậy anh có đi không?"

Viên Đông hỏi.

"Không đi."

"Được được, để em đi nói với cậu ta buổi tối anh có hẹn với khách.

"Trình Châu Hoàn gật đầu, lúc Viên Đông đang định mở cửa ra ngoài thì đột nhiên gọi lại:"Khoan đã.Viên Đông quay đầu:Lại muốn đi rồi à?"

"Không.

"Trình Châu Hoàn ngoắc tay ý bảo Viên Đông lại đây. Viên Đông đành phải quay lại, khom lưng nói:"Anh nói đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!