Chương 10: Cái lẩu

Lâm Tây mỉm cười, gắp cho Trần Kiều một cục thịt viên, nói "Thịt cua đầu sư tử này là lần đầu tiên tôi làm, lúc trước cũng chưa từng ăn qua, thứ nghĩ anh là người phía nam chắc sẽ thích ăn món này, không biết hương vị có giống hay không."

Lâm Tây lại nói: "Lúc trước nghe nói có dịch heo, bây giờ thịt heo tăng giá, hồi sáng đi mua nhìn giá cả mà hết hồn còn tưởng nhìn nhầm thịt bò."

Lâm Tây lại nói: "Những vật dụng sinh hoạt hàng ngày tôi đều mua, tôi còn mua mấy bồn cây nhỏ, đặt ở trong nhà càng có nhân khí, phòng tôi có một chậu, phòng anh cũng có một chậu, anh đừng làm nó chết đấy."

Lâm Tây tiếp tục nói: "Tôi ở siêu thị mua chút trái cây, không biết anh thích ăn cái gì, tôi liền tùy tiện mua mấy thứ tôi thích ăn."

"Chuối cư nhiên mắc tiền như vậy! Tôi mua nửa trái dưa hấu, đã bỏ vào tủ lạnh rồi, buổi tối anh có thể vừa ôm dưa hấu ăn vừa xem TV."

Lâm Tây lải nhải: "Tôi mua thêm vài ly mì ăn liền cho anh, đều bỏ trong bọc. Sau này muốn ăn mì gói có thể nấu ăn, tôi còn mua trứng gà và cải thìa, anh có thể lấy ăn kèm, có dinh dưỡng. Trong tủ còn có nấm kim châm, mì sợi, tàu hủ ky, đậu giá, cá viên... Anh muốn ăn cái gì có thể nấu chung với mì ăn liền...."

Trần Kiều nghe Lâm Tây ngày thường ít nói nhưng hôm nay không để yên, kỳ quái, một chút cũng không cảm thấy ồn. Trần Kiều muốn đem tivi trước mặt tắt đi, anh chỉ muốn nghe tiếng Lâm Tây ríu rít.

Lâm Tây nói một hơi dài, đột nhiên nhớ tới cái gì dừng một chút, hỏi: "Anh biết dùng nồi không?"

Trần Kiều biết, anh lại nói: "Không rành lắm, em dạy tôi đi."

"Được, cơm nước xong tôi dạy cho anh."

Trần Kiều lặng lẽ mỉm cười, kẹp một cục thịt viên bỏ vào trong miệng, ăn rất ngon. (*"︶"*)

Một bữa cơm ba món mặn một canh, ăn lấy ăn để, chủ yếu là công lao của Trần Kiều, anh ăn tận ba chén cơm.

Lâm Tây khiếp sợ với sức ăn của Trần Kiều, âm thầm nghĩ lần sau lại làm nhiều chút. Lâm Tây vẫn luôn tưởng rằng Trần Kiều ăn không nhiều, ai ngờ nhiều không tưởng!

Cơm nước xong, Lâm Tây muốn rửa chén, bị Trần Kiều ngăn cản: "Em đi nghỉ ngơi đi, tôi ăn cơm em làm, đâu thể không biết xấu hổ mà để em rửa chén được?"

Lâm Tây kiên trì không có hiệu quả, vì thế ở bên cạnh Trần Kiều thu dọn phòng bếp. Trần Kiều đứng trước bồn rửa chén, mang bao tay cao su cẩn thận rửa chén.

Leng keng, leng keng, rầm rầm.

Trần Kiều cảm thấy âm thanh này rất mỹ diệu rất êm tai, trước nay anh chưa từng thích phòng bếp đến như thế.

Cơm nước rửa chén dọn dẹp xong, Lâm Tây lấy hai cái ly mới mua ra, một cái ly vẽ con chó đưa cho Trần Kiều, một cái ly vẽ con mèo để lại cho mình. Cô bỏ vào ly nửa miếng chanh và bạc hà còn có đường phèn, sau đó đổ nước ấm, hương thơm nhàn nhạt lan tỏa ra bốn phía.

Trần Kiều nhìn cái ly của mình, mặt trên vẽ một bàn chân của con chó màu xám, ngốc ngốc, thật đáng yêu, bản thân anh cũng không thích loại đồ vật này, nhưng rất thích cái ly này. Trần Kiều liếc cái ly của Lâm Tây một cái, là một bàn chân con mèo, cũng thật đáng yêu.

Trần Kiều nói: "Em mua mấy thứ này tốn bao nhiêu tiền, tôi trả cho em."

Lâm Tây có chút không vui: "Không cần, tôi ở chỗ này ăn nhiều hộp cơm của anh như vậy, nhiêu đây chẳng là gì."

Trần Kiều nói: "Em mua mấy thứ này có thể tốn nhiều tiền hơn mấy hộp cơm của tôi."

"Không cần, tôi mua, tôi vui." Lâm Tây nói.

Lâm Tây không muốn dây dưa tiệc bạc với người khác, tiền tài là nghìn ác vạn ác, đạo lý này cô đã sớm biết, nguyên tắc này cô vẫn luôn tuân thủ, nhưng cô không biết vì cái gì cô rất muốn cùng Trần Kiều có càng nhiều dây dưa tiền bạc, giống như vậy, bọn họ có thể càng ngày càng dây dưa không rõ, càng ngày càng có liên hệ lẫn nhau, cách anh gần một chút.

Trần Kiều cuối cùng vẫn đưa cho Lâm Tây ba trăm ngàn, lý do là: "Em là học sinh, còn là nữ sinh, sao tôi có thể để em tiêu hao tiền bạc."

Lâm Tây vốn dĩ không muốn nhận.

Trần Kiều nhìn cô nói: "Lâm Tây, cảm ơn. Những thứ em mua tôi đều rất thích, cơm ăn rất ngon, cái ly rất đẹp, cảm ơn em."

Buổi chiều, Lâm Tây về phòng học bài, Trần Kiều cũng bắt đầu làm việc của anh.

Trong khoảng thời gian này Lâm Tây đã quen cùng Trần Kiều ăn cơm, sau đó lại cùng nhau yên tĩnh về phòng làm việc riêng. Thật thoải mái, thật yên tâm.

Cơm chiều, Trần Kiều không muốn để Lâm Tây hao tâm tốn sức nấu cơm, cho nên anh gọi cơm hộp, Malatang, Lâm Tây thích ăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!