Chương 8: (Vô Đề)

Tô Yên cảm thấy Giang Cảnh Xuyên vẫn rất thức thời, nếu anh đã cho cô mặt mũi như vậy, cô cũng phải không ngừng cố gắng làm tốt những chuyện mà một cô vợ nên làm, đúng chứ.

Gần trưa, Tô Yên tìm tới quản gia hỏi: "Tiên sinh bình thường làm việc thì bữa trưa giải quyết thế nào?"

Tuy rằng chuyện Tô Yên làm hai ngày nay đã vượt qua sự hiểu biết của mọi người về cô, quản gia cũng biết quan hệ giữa phu nhân và tiên sinh đã hòa hợp hơn nhưng khi Tô Yên hỏi về vấn đề này, quản gia vẫn kinh ngạc, "Giang thị có nhà ăn ạ."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhà ăn? Đó là cái gì?

Tô Yên thử hỏi: "Tại sao buổi trưa anh ấy không về ăn cơm?"

Sẽ không phải vì cô chứ?

"..." Quản gia cung kính trả lời: "Tiên sinh nói như vậy thì phiền quá, đồ ăn ở nhà ăn Giang thị cũng không tệ."

"Như vậy sao, để phòng bếp chuẩn bị một ít đồ ăn tiên sinh thích, tôi sẽ đưa cơm cho anh ấy." Tô Yên nói xong lời này liền xoay người lên lầu để lại quản gia hóa đá tại chỗ.

Là ông không theo kịp thời đại sao? Quan hệ của hai người vừa hòa hợp đã như keo như sơn rồi? Ôi trời đây là chuyện tốt mà! Quản gia vỗ trán, ông nhanh chân đi vào phòng bếp, tràn đầy sức sống mà phân phó: "Chuẩn bị đồ ăn mà tiên sinh thích rồi đóng gói lại, phu nhân muốn đưa cơm cho tiên sinh!"

Dì làm trong phòng bếp còn có người giúp việc đều sợ ngây người.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Quản gia vốn đã cầm điện thoại chuẩn bị gọi cho Giang Cảnh Xuyên báo cáo chuyện này nhưng điện thoại chưa có ai nhận ông đã nhanh chóng cúp điện thoại, nếu như bây giờ đã nói cho tiên sinh vậy không phải bớt đi bao nhiêu kinh hỉ sao? Lùi một vạn bước mà nói, nếu lúc đó phu nhân đi đến, cho dù tiên sinh đã ăn rồi thì sự cảm động cùng ngạc nhiên cũng sẽ không giảm!

Tô Yên đi vào phòng chứa quần áo, ngón tay trắng nõn lướt qua một loạt quần áo, thấp giọng thở dài: "Sao mà cái nào cũng lộ tay lộ chân vậy chứ?"

Cô vẫn chưa thể chấp nhận được việc như thế này, dù sao thì quan niệm tiếp thu được từ nhỏ đã thâm căn cố đế* rồi.

* thâm căn cố đế: Đã ăn rất sâu, khó thay đổi. Tục lệ thâm căn cố đế. Thâm: sâu, Căn: rễ, Cố: bền vững, Đế: cái gốc của một sự vật gì. Nghĩa bóng: Những gì đã ăn sâu vào, khó thay đổi được.

Cuối cùng Tô Yên chọn một cái váy dài bằng lụa màu xanh lá mạ, làn váy được thiết kế với các nếp gấp độc đáo, da Tô Yên trắng nõn, dáng người mảnh khảnh, cô mặc chiếc váy này vào lại trong lúc xuân hạ luân phiên, thêm chút lười biếng của nét xuân, trông vừa mát mẻ lại ưu nhã.

Cô đứng soi mình trước gương, trên khuôn mặt tràn đầy tự tin thích thú.

Cho dù ở thời đại nào, cô đều là người phải làm điều mà mình thích nhất.

Vào mười một giờ, Tô Yên mang theo hộp cơm quản gia đã chuẩn bị ra ngoài, ngồi lên xe, Tô Yên nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ đang lướt qua, cô có chút thoải mái dễ chịu híp mắt lại, nơi này thật sự rất tốt, trước kia cho dù thỉnh thoảng xuất cung, ngồi trên xe ngựa hoa lệ cũng khó tránh khỏi lắc lư, thân thể luôn sẽ có chút không thoải mái, như bây giờ thì tốt hơn nhiều. Mong moị người sẽ đọc ở trang chính chủ Luvevaland. co để ủng hộ nhóm dịch nhé.

Mọi thắc mắc về bản chuyển ngữ có thể gửi về page Sắc

- Cấm Thành. 

Lúc Tô Yên vừa mới tới Giang thị, tài xế cũng đi theo phía sau, trong tay cầm theo hộp cơm, hôn lễ của Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên được tổ chức vô cùng khiêm tốn, không có bao nhiêu người từng gặp cô, lúc này cô xuất hiện ở Giang thị thì có một tiếp tân đứng dậy hơi do dự hỏi: "Tiểu thư, xin hỏi cô tìm ai ạ?"

Mấy người tiếp tân ở Giang thị đều là người giàu kinh nghiệm, liếc mắt nhìn trang sức trên người tiểu thư này có giá trị không nhỏ, giọng điệu vô cùng lễ phép.

Tô Yên nhìn các cô, lúc tài xế muốn mở miệng nói, đột nhiên có một người gọi cô, "Tiểu Yên?!"

Ừm, giọng rất to, ít nhất mọi người cả tầng lầu đang lui tới đều nhìn lại.

Ngay sau đó, một người đàn ông quần áo chỉnh tề chạy tới, không thể tin mà đánh giá cô, vui mừng nói: "Em đến tìm Giang tổng sao?"

Nhân viên lễ tân có chút lo lắng bất an, bởi vì người đàn ông này ngoài là tổ trưởng tổ tiêu thụ còn là anh họ của bà chủ, cũng được xem như là hoàng thân quốc thích, mà hắn lại có thái độ thân mật với tiểu thư này như vậy, vậy người này không lẽ là??

Tô Yên mặc dù không biết người trước mắt này là ai nhưng vẫn gật đầu, "Ừm."

Tần Trạch Vũ nhìn nhân viên lễ tân đã biết chuyện gì xảy ra, hắn cau mày, lấy giọng không lớn nhưng người bên cạnh cũng nghe được nói: "Đây là Giang phu nhân, về sau chú ý chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!