Chương 50: (Vô Đề)

Nửa đêm Tô Yên ngã bệnh, Giang Cảnh Xuyên vội vàng gọi điện thoại gọi bác sĩ gia đình.

Thật ra cũng không có gì, bản thân Tô Yên không quen ở trên đảo, hơn nữa thời tiết quá nóng nên bị cảm sốt, bác sĩ nói uống chút thuốc nghỉ ngơi vài ngày là được rồi.

Sau khi tiễn bác sĩ gia đình đi, Giang Cảnh Xuyên ngồi ở mép giường, trên mặt còn có vẻ xấu hổ. Anh cảm thấy mình thật sự là quá thất trách, hồi tối cảm xúc Tô Yên có hơi suy sụp, anh còn cho rằng cô lo lắng chuyện Tô Vân, thậm chí lúc đi ngủ còn lôi kéo cô làm bậy một lần. Giang Cảnh Xuyên càng nghĩ càng thấy mình đúng thật là không phải người.

Lúc này Tô Yên cảm thấy cơ thể mình cực kỳ không thoải mái, cô làm cái gì cũng không có tinh thần. Nếu bình thường thấy Giang Cảnh Xuyên bày ra vẻ mặt như thế, cô nhất định sẽ an ủi anh, nói một chút lời dễ nghe nhưng lúc này cô thật sự quá khó chịu, hoàn toàn không có tâm trạng nói chuyện với Giang Cảnh Xuyên, cô chỉ có thể nhắm mắt lại, hy vọng có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, như vậy sẽ không khó chịu nữa.

Giang Cảnh Xuyên rất muốn ở bên Tô Yên nhưng bất đắc dĩ anh vừa xuống máy bay trợ lý đã biết anh đã trở về, gọi mấy cuộc điện thoại hỏi anh có đến công ty không. Tuy rằng Giang Cảnh Xuyên đã hoàn thành công việc nhưng trong công ty cũng có nhiều hạng mục lớn bé cần anh phê duyệt, ra ngoài chơi mấy ngày làm tích tụ rất nhiều việc.

Mặc kệ thế nào, hôm nay anh cũng phải đến công ty xem xét một chút.

Bị Giang Cảnh Xuyên nhìn chằm chằm lâu như vậy, trong lòng Tô Yên có chút không kiên nhẫn nhưng cô vẫn kiềm chế biểu cảm trên mặt, cô mở to mắt miễn cưỡng cười với Giang Cảnh Xuyên: "Chắc là công ty anh có việc, anh đi giải quyết đi, em không có vấn đề gì, anh cứ ở đây em còn ngủ không được đâu."

Cô ước gì bây giờ Giang Cảnh Xuyên sẽ rời đi. Tô Yên không biết những người khác có giống cô hay không, tóm lại lúc cô sinh bệnh thì tâm trạng sẽ rất xấu, cô không muốn nhìn thấy người khác ra ra vào vào trước mặt cô một chút nào.

"Nhưng em ở nhà một mình anh không yên tâm." Giang Cảnh Xuyên cúi người dùng môi cảm nhận nhiệt độ trên trán Tô Yên, chỉ sợ cô lại phát sốt.

Cảm giác được đôi môi khô ráo của Giang Cảnh Xuyên dán lên trán mình, Tô Yên rùng mình một cái, ngay sau đó cô liền cảm nhận được một luồng an tâm mà chính cô cũng không rõ.

Cô lúc này lười giơ tay đẩy anh ra, chỉ có thể miễn cưỡng trấn định tinh thần, cô cười nói: "Một mình đâu mà một mình, trong nhà chẳng phải có người làm với dì Vương sao?"

Giang Cảnh Xuyên nghĩ nghĩ, anh cảm thấy cũng đúng, không hề rối rắm hôn lên sườn mặt Tô Yên một cái: "Vậy anh đến công ty đây, hôm nay anh về sớm, em ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đấy nhé."

"Vâng." Tô Yên ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cô kéo chăn, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

Giang Cảnh Xuyên cầm tây trang, rón ra rón rén đi ra khỏi phòng ngủ. Xuống dưới lầu, dì Vương đang phân phó dì làm bếp nấu cháo, bà nhìn thấy Giang Cảnh Xuyên đi xuống thì vội vàng bước tới hỏi: "Phu nhân không sao chứ?"

Trời nóng thế này cảm mạo còn khó chịu hơn mùa đông nhiều.

"Ừm, dì Vương, hôm nay trong nhà làm phiền dì rồi, nếu phu nhân có chuyện gì thì gọi điện thoại ngay cho tôi." Giang Cảnh Xuyên vẫn rất yên tâm dì Vương, dù sao cũng là người ở nhà cũ bên kia.

Dì Vương gật đầu, nhớ tới cái gì đó, bà gọi Giang Cảnh Xuyên lại: "Tiên sinh, tôi bảo phòng bếp nấu canh, cậu mang đi đến trưa có thể uống một bát."

Vẫn là lần đầu tiên Giang Cảnh Xuyên gặp phải chuyện này, anh cau mày: "Đây là?"

Dì Vương đưa bình giữ nhiệt cho Giang Cảnh Xuyên, sau đó kéo anh qua một bên, nhỏ giọng nói: "Trước đó phu nhân đã nói, chuẩn bị mang thai phải ít nhất nửa năm, tiên sinh, cậu không cần lo lắng mùi vị đâu, tôi đã dặn phòng bếp làm theo khẩu bị của cậu. Bảo đảm uống ngon."

Chuẩn bị mang thai?

Giang Cảnh Xuyên trong nháy mắt liền mờ mịt, nhìn mặt dì Vương đầy tươi cười, anh cực kỳ gian nan hỏi: "Dì xác định đây là phu nhân phân phó sao?"

Dì Vương gật đầu, chuyện mang thai này không riêng gì phụ nữ, đàn ông cũng phải tham gia. Bà nghĩ, dù sao chuyện này cũng không thể quanh co vòng vèo với Giang Cảnh Xuyên được, không bằng nói cho anh luôn, như vậy trong lòng anh cũng sẽ có chuẩn bị. Hơn nữa, bà cảm thấy tuổi Giang Cảnh Xuyên cũng không nhỏ nữa, lúc trước Tô Yên cũng đã nói chuyện tránh thai là chủ ý của chính cô, có thể thấy được Giang Cảnh Xuyên vẫn rất tôn trọng cô, nói chuyện này cho Giang Cảnh Xuyên chỉ có tốt chứ không xấu.

Sau khi Giang Cảnh Xuyên ngỡ ngàng thì vẻ mặt đã giãn ra, khóe miệng từ từ cong lên. Nếu nói anh không muốn làm ba thì tuyệt đối là nói dối, chỉ là anh cảm thấy chuyện sinh con này vẫn là phải tôn trọng Tô Yên. Hiện tại khi anh cũng đã chuẩn bị làm tốt công tác tránh thai vài năm, dì Vương đột nhiên nói một chuyện như vậy làm tâm tình Giang Cảnh Xuyên ngay lập tức đã tốt lên.

Xem ra trong lòng Tô Yên vẫn có chuẩn bị. Quả thật là chuyện mang thai sinh con này không cần vội nhưng bây giờ chỉ cần biết Tô Yên có suy nghĩ đó cũng đã đủ để anh vui vẻ thật lâu.

Dì Vương vừa thấy phản ứng này của Giang Cảnh Xuyên thì biết mình đoán đúng rồi. Cũng phải thôi, hiện tại tình cảm tiên sinh phu nhân càng ngày càng tốt, tuổi của tiên sinh lại không nhỏ, sao có thể không chờ mong đứa trẻ chứ. Nghĩ đến đây, dì Vương tiếp tục nói: "Phu nhân tuổi còn trẻ nhưng trong lòng đều rõ ràng, là người có chủ kiến, hiện tại thấy tình cảm của tiên sinh và phu nhân tốt như vậy, tôi thật mừng cho hai người."

Giang Cảnh Xuyên nhếch môi cười: "Dì Vương, những việc này làm phiền dì rồi." Nhớ tới chuyện gì, Giang Cảnh Xuyên lại nhịn không được bổ sung: "Chẳng qua chuyện này tạm thời đừng nói cho nhà cũ bên kia, dì cũng biết ông và bà tuổi đã cao, khó tránh khỏi chờ mong chuyện này, đừng thêm áp lực cho cô ấy."

Lúc này dì Vương cảm thấy vận khí của Tô Yên thật không phải tốt bình thường. Bà xem như nhìn Giang Cảnh Xuyên lớn lên, về mặt nhân phẩm và năng lực làm việc tuyệt đối không thành vấn đề, hiện tại còn săn sóc như vậy. Còn không phải sao, nếu nhà cũ bên kia biết bọn họ chuẩn bị mang thai thì có thể không chờ mong sao? Đến lúc đó cho dù là vô tâm, cũng gây cho Tô Yên một ít áp lực, dì Vương cười đến cực kỳ vui vẻ: "Vẫn là tiên sinh nghĩ chu đáo."

Giang Cảnh Xuyên mang theo bình giữ nhiệt lên xe, anh đang nghĩ ngợi chuyện mang thai thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Thế mà lại là mẹ vợ gọi đến, chẳng lẽ bên kia lại xảy ra chuyện gì?

Anh nhận điện thoại, mới vừa gọi một tiếng mẹ, đầu bên kia hình như đè thấp giọng nói: "Cảnh Xuyên à, bây giờ con có tiện nghe điện thoại không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!