Chương 49: (Vô Đề)

Chồng Tô Vân là giáo sư đại học, tiền đồ cũng coi như xán lạn. Tuy rằng nói trọng tâm Tô gia là Tô Yên nhưng cũng vô cùng cưng chiều Tô Vân . Tô Vân cả đời thuận buồm xuôi gió làm sao có thể chịu được đả kích này, cô ấy không hề nghĩ ngợi đã ầm ĩ đến tận trường học, còn tìm đến phụ huynh sinh viên kia mắng một trận. Người nhà cô gái kia biết chuyện này cũng phát điên lên, cứ như vậy, lãnh đạo trường học đều biết tác phong cá nhân của chồng Tô Vân có vấn đề, ngay cả trên Tieba trường học cũng đang bàn tán chuyện này.

Chồng Tô Vân nổi điên, cãi nhau ầm ĩ với Tô Vân, không chỉ nói muốn ly hôn mà còn đánh cô ấy một trận.

Người chồng từng cưng chiều mình bằng mọi giá bây giờ lại trở nên thế này, Tô Vân vốn không chịu nổi, cô ấy lựa chọn tự sát, may mà kịp thời được cứu, nhặt về một cái mạng.

Sau khi Giang Cảnh Xuyên nghe Tô Yên nói chuyện này, anh không nói hai lời đã đặt vé máy bay về thành phố A.

Ngồi trên máy bay, Tô Yên hỏi: "Chúng ta trở về có thể làm gì?"

Tô Yên không thể hòa nhập vào đại gia đình Tô gia kia, cô còn rất mơ hồ với Tô Vân chỉ mới gặp mặt một lần kia, cô thật sự không có cách nào đồng cảm với cô ấy.

Đương nhiên, cô vẫn rất tán đồng quyết định của Giang Cảnh Xuyên, cho dù không thể nào đồng cảm với cô ấy nhưng với tư cách là người thân, cô vẫn nên ở bên Tô Vân, làm chỗ dựa cho cô ấy.

Chỉ là, cô không xác định rốt cuộc Giang Cảnh Xuyên có phải tự nguyện không.

Nếu anh không tự nguyện, trong lòng miễn cưỡng, vậy thì không tốt.

Giang Cảnh Xuyên kéo chăn cho cô, anh nhẹ nhàng nói: "Mẹ vợ cũng đã gọi điện thoại đến, bà biết chúng ta du lịch ở bên ngoài, nếu không phải chuyện nghiêm trọng bà sẽ không như vậy. Dù sao ở trên đảo chúng ta cũng chơi đủ rồi, không bằng trở về nhìn xem rốt cuộc là tình huống như thế nào, sau này chúng ta còn nhiều cơ hội ra ngoài chơi."

Anh vẫn hiểu người Tô gia, gia đình này rất có mắt nhìn, tố chất mỗi người đều không kém, nếu không phải chuyện nghiêm trọng thì mẹ Tô sẽ không gọi cuộc điện thoại này.

Thật ra Giang Cảnh Xuyên cũng biết, chuyện này đơn giản chỉ là hai điểm, hoặc là chồng Tô Vân hồi tâm chuyển ý, tuy rằng người Tô gia có thành kiến với hắn ta nhưng cũng không hy vọng nhìn thấy hai người ly hôn, cho nên hy vọng anh có thể hỗ trợ giải quyết chuyện ở trường học của chồng Tô Vân.

Hoặc là lần này người Tô gia quyết tâm muốn ly hôn, hơn nữa còn muốn trừng trị chồng Tô Vân, để anh cùng Tô Yên trở về chẳng qua là vì chống lưng cho Tô Vân.

Anh cũng cẩn thận suy xét qua, anh cảm thấy việc này thật sự không thể xoay chuyển được, hơn nữa dù sao Tô Yên cũng là người Tô gia, giúp chị họ của vợ mình cũng là chuyện anh nên làm.

Điều Giang Cảnh Xuyên nghĩ đến, Tô Yên cũng nghĩ đến, cô cầm tay Giang Cảnh Xuyên, nhẹ nhàng nói: "Lần này có lẽ sẽ làm phiền đến anh rồi. Thật ngại quá."

"Em nói gì vậy, đều là người một nhà, chị họ em thì cũng là chị họ anh." Giang Cảnh Xuyên cố ý xụ mặt dạy bảo cô: "Về sau không được nói mấy lời này với anh, có nghe chưa?"

"Ừm, biết rồi, em sai rồi." Tô Yên dựa vào bả vai Giang Cảnh Xuyên, cô chậm rãi nhắm mắt đi vào giấc ngủ.

Giang Cảnh Xuyên cảm thấy chuyện có chút khó giải quyết, ngược lại anh hy vọng Tô Vân quyết tâm muốn ly hôn, như vậy anh giúp cũng thoải mái hơn. Nếu muốn anh hỗ trợ giải quyết những chuyện ở trường của chồng Tô Vân thì anh có chút không tình nguyện.

Làm một người thầy giáo, dưới tình huống đã có vợ còn xảy ra quan hệ không chính đáng với học sinh của mình, loại người này sao có thể làm thầy giáo chứ? Dựa vào cái gì mà làm thầy chứ?

Hai người vừa xuống máy bay đã đi thẳng đến bệnh viện, tuy rằng Tô Vân được cấp cứu kịp thời nhưng thân thể còn có chút suy yếu, mấy ngày nay phải nằm trong bệnh viện.

Khi Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên xuất hiện ở bệnh viện, thân thích Tô gia đều vây quanh nói ríu rít không ngừng, vẫn là lão thái gia Tô gia ho mạnh một tiếng, lúc này đám người mới nhường đường.

Ông nội Tô thấy cháu gái và cháu rể tới đây thì như uống một viên thuốc an thần, ông run run rẩy rẩy nắm tay Tô Yên, giọng điệu có chút không ổnđịnh: "Đi xem chị họ của con đi."

Tô Yên chen chúc đi vào phòng bệnh, bác gái vừa thấy Tô Yên thì vọt tới, ngắn ngủn mấy ngày không gặp, bà thoạt nhìn già hơn rất nhiều, nghẹn ngào nói: "Thằng kia không phải người nữa, hại người ta thành như vậy mà còn không đến nhìn, Tiểu Yên, chị con suýt thì không còn nữa!"

Bác trai ở một bên, ngẩng đầu nhìn Tô Yên một cái, miễn cưỡng nở nụ cười, râu ria xồm xoàm, quần áo cũng nhăn dúm dó, thoạt nhìn chật vật cực kỳ.

Lúc này Tô Yên mới nhìn về phía Tô Vân nằm trên giường bệnh, nói là hoảng sợ cũng không quá. Lúc trước ở tiệc mừng thọ ông ngoại Tần cô đã gặp qua Tô Vân, khi đó cô ấy mặt mày phơi phới, hoàn toàn là dáng vẻ của cô gái nhỏ hạnh phúc nhưng lúc này đây, sắc mặt cô vàng vọt, trông gầy trơ xương, chủ yếu nhất chính là trong mắt cô ấy đã không còn ánh sáng và sức sống nữa.

Giang Cảnh Xuyên đi theo vào nhìn thoáng qua rồi ra ngoài, anh cũng ở lỳ trong phòng bệnh cũng không thích hợp.

Anh vừa bước ra thì những người thân thích khác đã vây quanh.

"Đúng là tạo nghiệt mà, trước kia lúc thằng kia mới tới cửa tôi đã cảm thấy hắn ta không phải thứ gì tốt!"

A, sao trước kia không nói sớm. Giang Cảnh Xuyên mỉm cười không nói gì, cũng không gật đầu.

"Thật là hại khổ Tiểu Vân nhà chúng ta, ghê tởm chết đi được, đứa con gái kia cũng nên bị đuổi học!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!