Giang Cảnh Xuyên nhìn thành phẩm Tô Yên thêu rất tốt cũng kinh ngạc không thôi. Anh ngắm nghía nửa ngày rồi nhìn về phía Tô Yên nói: "Bây giờ anh mới phát hiện em quả thật đúng là được dạy dỗ thành tiểu thư khuê các đấy, viết thư pháp rất tốt thì không nói, vậy mà còn biết cái này."
Tô Yên biết nguyên thân không có khả năng biết mấy thứ này, nếu nguyên thân biết thì cô ấy sẽ nói, như vậy những đồ đạc cô ấy để lại bên trong không thể nào không có những thứ đó. Cho dù cô biết người nơi này không quá tin tưởng chuyện mượn xác hoàn hồn nhưng vẫn không nên khơi gợi những nghi ngờ không cần thiết, cô nghĩ nghĩ trả lời: "Cũng không phải em cố tình học, người trong nhà có lẽ cũng chưa phát hiện, là sau này em hứng thú nên mới tự học một chút."
Con cái ở đây chỉ cần trong nhà có điều kiện thì đều sẽ đi học đại học giống Giang Tinh Tinh. Nguyên thân cũng từng học đại học, mấy năm kia cô ấy cũng không ở nhà, cho nên nói cô học trong mấy năm đó cũng sẽ không có người hoài nghi.
Giang Cảnh Xuyên thay đổi giọng điệu, trêu đùa: "Xem ra em này rất có thiên phú ở khía cạnh này, hy vọng về sau có thể di truyền lên người con gái chúng ta."
Hiện tại Tô Yên không bài xích chuyện con cái như vậy nữa, cô cũng sẽ không cố tình lảng tránh vấn đề này, vì thế cười trả lời: "Sao anh biết sau này chúng ta sẽ sinh con gái, nếu là con trai thì sao?"
Có một điều mà Tô Yên vô cùng xem trọng ở thời đại này, đó chính là tuy rằng không có cách nào để cho nam nữ hoàn toàn bình đẳng nhưng ít nhất đã có không ít người đã vứt bỏ tư tưởng trọng nam khinh nữ.
Giống như thời đại trước của cô, gia đình giàu có còn đỡ hơn chút, sinh con gái sẽ nuôi như bảo bối, nếu là gia đình bình thường nghèo khó thì khác, con gái cơ bản là được nuôi thành nha hoàn thô kệch, vài gia đình bởi vì quá thiếu tiền thậm chí còn có thể bán con gái của mình.
Giang Cảnh Xuyên hiển nhiên là không chấp nhận khả năng này: "Con trai anh cũng thích nhưng anh thích con gái hơn, nghe lời hiểu chuyện hơn chút."
Có rất nhiều đàn ông giống như Giang Cảnh Xuyên, yêu thương con gái hơn con trai, điều này có lẽ là đồng tính tương xích, dị tính tương hấp?
*Đồng tính tương xích, dị tính tương hấp: những người khác giới thì thường thu hút nhau còn đồng giới thì không, giống như đặc tính của nam châm.
Quan trọng nhất chính là câu nói con gái là áo bông nhỏ tri kỷ thật sự đã ăn sâu vào lòng người.
Nếu nhà ai sinh con gái, người khác đều sẽ nói như vậy, chúc mừng nha, con gái tri kỷ hiểu chuyện.
Nhắc tới đề tài này Giang Cảnh Xuyên rõ ràng có chút hưng phấn, anh lôi kéo Tô Yên bắt đầu thảo luận: "Sau này chúng ta có con gái, anh cảm thấy cho con học đàn violon cũng không tồi, đương nhiên múa ba lê cũng phải học. Bây giờ anh có chút hiểu tâm trạng của ba mẹ vợ rồi, anh hận không thể bồi dưỡng con gái thành cô gái nhỏ ưu tú nhất."
Nói tới đây, anh lại dừng một chút, anh nhớ tới cái gì lại trịnh trọng lắc lắc đầu: "Vẫn là quên đi, về sau con thích cái gì muốn học cái gì anh sẽ đều sẽ không miễn cưỡng, không cần con bé ưu tú nhất, chỉ cần làm cô gái nhỏ vui vẻ nhất là được rồi."
Tô Yên nghe vậy thì giật mình, không ngờ Giang Cảnh Xuyên lại nói một câu như vậy, trong lòng cô cũng trở nên mềm mại hơn, hình như thật sự giống như anh nói, giống như có một cô con gái nhỏ vậy.
Anh nói không sai, nếu sau này cô có con, cô không cần bọn chúng cực kỳ ưu tú, chỉ hy vọng các con là những đứa trẻ hạnh phúc nhất là được rồi.
Hơn ai hết, cô biết rõ làm một đứa trẻ ưu tú vất vả đến nhường nào, trên thế giới này người ưu tú quá nhiều nhưng người vui vẻ lại quá ít.
"Nếu là con trai thì sao?" Tô Yên theo bản năng hỏi.
"Con trai khác với con gái, nhất là con trai được sinh ra ở gia đình như vậy. Ngay từ nhỏ phải quản chế con, con trai phải xây dựng tinh thần trách nhiệm ngay từ khi còn nhỏ mới được." Giang Cảnh Xuyên nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm: "Nếu một người đàn ông không có ý thức trách nhiệm, cho dù thành tích của anh ta có xuất sắc đến nhường nào, có thể kiếm bao nhiêu tiền thì vẫn chỉ là kẻ thất bại."
"Là sao?" Tô Yên vẫn là lần đầu tiên nghe được lời nhận xét như thế.
"Anh cho em một ví dụ. Trước kia khi anh còn nhỏ từng chơi với một cậu bạn, sau đó lại không chơi chung nên cũng không liên lạc nữa. Anh nghe được từ người khác rằng từ khi học cấp ba cậu ta đã yêu đương, hơn nữa còn làm cho cô gái khác mang thai. Cậu ta không phụ trách, sau đó được người nhà trực tiếp đưa ra nước ngoài. Ngay từ đầu người nhà cậu ta cho rằng cậu ta ra nước ngoài sẽ tốt hơn một chút nhưng thật ra không phải, một lần ở party cậu ta đã hút thứ không nên hút đâm ra nghiện, đoán chừng là không cai được."
"Hồi cấp hai anh học trường trọng điểm của tỉnh. Lúc ấy cơ bản mỗi bạn trong lớp đều là gia đình khá giả. Sau bàn anh là một bạn nam trầm mặc kiệm lời, gia đình cậu ấy rất khó khăn. Anh vẫn luôn nhớ rõ hôm mồng hai tết, anh ngồi trên xe nhà, tận mắt nhìn thấy cậu ấy và mẹ đón gió lạnh phát tờ rơi. Thành tích của bạn nam này thật sự rất tốt, một mạch thi đậu trường cấp ba trọng điểm, sau đó lại thi đậu trường đại học danh tiếng, khoảng thời gian trước anh gặp cậu ấy, hiện tại đã có chút thành tựu, chuẩn bị mua nhà."
Trong giọng nói của Giang Cảnh Xuyên đều là khâm phục, anh buồn bã nói: "Anh vẫn nhớ rõ hồi cấp hai cậu ấy nói, nếu cậu ấy không thể trở nên nổi bật thì thật có lỗi với gia đình cậu ấy đã làm việc vất vả để chu cấp cho mình ăn học. May mắn cuối cùng cậu ấy cũng thành công. Anh tin tưởng nỗ lực sẽ được đáp lại, có thể là hơi chậm một chút nhưng không thể không có."
Tô Yên cũng như có điều suy tư, cô trả lời: "Từ xưa đến nay, rất nhiều vị danh nhân lưu danh muôn đời đều xuất thân từ nhà nghèo. Giống như anh nói vậy, ở trong hoàn cảnh khốn khổ con người sẽ nhận ra trách nhiệm của mình sớm hơn."
"Anh hy vọng con cũng giống anh, trở thành một người có tinh thần trách nhiệm." Cuối cùng Giang Cảnh Xuyên đưa ra kết luận.
Tô Yên trừng anh một cái: "Anh cũng biết dát vàng lên mặt thật đấy."
"Dù sao về sau anh cũng sẽ dạy con như thế, nếu là con gái thì anh sẽ nói với con phải nỗ lực mới có thể gả cho người đàn ông như ba, nếu là con trai thì phải cực kỳ cực kỳ cố gắng mới có thể cưới được người vợ giống như mẹ." Dáng vẻ nghiêm túc của Giang Cảnh Xuyên thật là thiếu đòn.
"Anh thấy chưa?" Tô Yên chỉ chỉ trên mặt đất: "Da gà của em rơi đầy đất rồi."
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng ý cười trên mặt lại không thể che giấu được.
"Được rồi, không chọc em nữa, từ bức thêu này anh phát hiện ra một chuyện." Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên ngồi trên sô pha, anh quay đầu nghiêm túc nói: "Giang tiên sinh vẫn không quá hiểu Giang phu nhân, cho nên hôm nay xin mời Giang phu nhân kể về chuyện quá khứ của em, để cho Giang tiên sinh hiểu em thêm chút nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!