Chương 47: (Vô Đề)

Lần đầu tiên Chu Lộ nhìn thấy một mỹ nhân xinh đẹp như vậy ở ngoài đời thì không khỏi ngây người, nửa ngày cũng không nói được câu nào. Cuối cùng vẫn là bạn trai tức giận trừng cô ấy một cái rồi cười xin lỗi với Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên: "Ngại quá, cô ấy là…… ừm, hội viên lâu năm của Hiệp hội ngoại hình."

Ý của anh ta chính là, chỉ cần nhìn thấy mỹ nhân, mặc kệ là nam hay nữ thì cô ấy đều không thể dời chân dời mắt.

Lời này chọc cười Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên, đôi tình nhân này vừa nhìn thì đã biết là người rất hòa đồng..

Từ trước đến nay kiểu người nhiệt tình và thân quen này vẫn là dễ hòa hợp nhất. Chỉ chốc lát sau, cả bốn người đã vùi ở ghế sô pha cùng nhau xem phim điện ảnh. Cặp tình nhân này nam tên là Từ Kiến Bình, là một lập trình viên cao cấp, nữ là Chu Lộ, gần đây đang giúp người khác phát triển. Hai người là bạn cùng trường, yêu đương được vài năm đang chuẩn bị kết hôn nhưng trước khi kết hôn bọn họ muốn đi hưởng tuần trăng mật đã.

Nếu chuyến đi này cực kỳ vui vẻ sẽ kết hôn, còn nếu trong lúc này vẫn chưa thể xác định thì phải xem lại.

"Thật ra chúng tôi tới xem nhờ TV, TV trong biệt thự đều là tiếng Anh, chúng tôi cũng không biết phải làm sao."

Bộ phim mà Giang Cảnh Xuyên tìm đương nhiên không phải hoa tiền nguyệt hạ nhi nữ tình trường*, Tô Yên và Chu Lộ đều không thích xem. Thế nhưng Từ Kiến Bình lại vô cùng cảm thấy hứng thú với bộ phim này. Hai người đàn ông ngồi cạnh nhau uống bia xem phim điện ảnh, thỉnh thoảng còn thảo luận một chút.

*Ý là phim tình cảm nam nữ.

Chu Lộ và Tô Yên liếc nhìn nhau, bọn họ hoàn toàn không có năng lực xem loại phim này, cho nên hai người phụ nữ liền ngồi ở một bên nói chuyện phiếm.

"Các em mới kết hôn sao?" Chu Lộ vừa ăn đồ ăn vặt vừa tò mò hỏi.

Cô cảm thấy Tô Yên trông như  một người vô cùng dịu dàng, thật không khéo là cô ấy lại không hề có sức chống cự lại với một em gái như vậy.

"Cũng không tính là mới ạ, đã kết hôn được nửa năm rồi." Tô Yên cũng rất thích Chu Lộ, cô thích những người ngay thẳng, tuy rằng có đôi khi kiểu người này có thể nói chuyện làm người ta phát cáu nhưng nhưng dù sao cũng tốt hơn loại người đầu óc tâm cơ nhiều.

"Chồng em thoạt nhìn đúng là tinh anh đấy, à phải rồi, em làm gì đó?"

Tô Yên ngẩn ra, nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Em không làm việc."

"Vậy thì là nội trợ sao? Chị thật sự rất bội phục những người vợ ở nhà làm nội trợ, còn vất vả trả giá hơn đi làm nhiều."

"Cũng không hẳn là vậy……" Vất vả ư? Chẳng vất vả chút nào, như vậy có được coi là nội trợ không nhỉ?

"Nhà các em ai làm việc nhà?" Chu Lộ cũng chuẩn bị kết hôn cho nên cô ấy rất mẫn cảm với những việc như việc nhà, cô ấy muốn xin chút kinh nghiệm từ chỗ Tô Yên để về sau dùng trong cuộc sống hôn nhân của mình.

"Không biết, chắc là dì trong nhà làm."

Chu Lộ vừa nghe lời này thì cảm thấy có chút không thích hợp, tiếp tục hỏi: "Quần áo là ai giặt? Cơm là ai nấu?"

Tô Yên nỗ lực nhớ lại một chút, cô bẻ bẻ đầu ngón tay trả lời: "Quần áo chắc là cũng là người làm trong nhà giặt, cơm là dì trong phòng bếp làm."

Đậu má! Chu Lộ cảm thấy mình thật là ngu xuẩn đến tận cùng. Có người vợ như hoa như ngọc như thế, nếu cô ấy là Giang Cảnh Xuyên thì cô ấy cũng sẽ không để cô làm việc nhà đâu, đương nhiên là phải nuôi dưỡng thành đóa hoa xinh đẹp. Chẳng qua từ trong lời nói của Tô Yên có thể biết được, nhà bọn họ có lẽ là rất có tiền.

"Uổng công chị lúc nãy còn đau lòng cho em." Chu Lộ không hề ghét mỹ nữ, ngược lại trong lòng còn thích nhiều hơn một chút.

"Đau lòng cái gì?" Tô Yên bật cười không thôi.

"Chị và lão Từ nhà chị đều đã bàn bạc xong, về sau chị quét dọn vệ sinh và giặt quần áo, anh ấy thì nấu cơm rửa bát. Dù sao nếu chị ở nhà làm nội trợ thì chắc chắn sẽ không may mắn như em, nghĩ đến chuyện phải nấu cơm rửa bát, chị thà ở bên ngoài bôn ba nuôi gia đình còn hơn." Chu Lộ nhìn bộ dáng được chăm sóc rất kỹ của Tô Yên, cảm thán trong lòng.

Trên đời này người giống như Tô Yên đã ít lại càng thêm ít.

Cuộc sống vẫn còn hà khắc với phụ nữ lắm, tuy rằng nói nam nữ bình đẳng đã nhiều năm nay nhưng có lẽ phải rất lâu rất lâu sau mới có thể chân chính thực hiện được.

Tô Yên tò mò hỏi: "Vậy chị làm việc có mệt không?"

"Mệt chứ." Chu Lộ xụi lơ trên sô pha, nghĩ tới công việc lại cảm thấy đầu đau muốn nứt ra. Công việc giống như một ngọn núi đè trên người cô ấy, mặc dù ra ngoài du lịch nhưng vẫn như bị thứ gì đó kìm hãm: "Gần đây chị đang giúp một người làm triển lãm gốm sứ, theo ý kiến của chị, chị hy vọng có thể lấy thêu thùa làm chủ đề tô điểm, khổ nỗi chị mắc chứng cưỡng chế thì thôi đi, đối phương cũng mắc chứng cưỡng chế, lại không muốn kiểu thêu thùa trên thị trường này, thật là phiền chết đi được, đi chơi cũng không bớt lo."

"Gốm sứ cùng với thêu thùa sao?" Tô Yên giật mình.

Chu Lộ gật đầu, "Thực ra là đối phương làm cho ông nội anh ta, ông nội anh ta làm gốm sứ, triển lãm cũng coi như là quà sinh nhật cho ông ấy. Cái này cũng đã mất mấy tháng, hơn nữa vấn đề khác lại nhiều, chuyện thêu thùa này còn không biết lúc nào mới có thể giải quyết xong. Chờ lần này chị trở về sẽ nhờ người đi tìm tú nương* thời trước xem sao, có lẽ là chẳng mấy hy vọng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!