Cuối cùng Tô Yên vẫn không thể học bơi, bởi vì ở dưới nước cô không cho Giang Cảnh Xuyên lại gần một chút nào.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Tô Yên đã bị Giang Cảnh Xuyên đánh thức, nói là cùng đi ngắm bình minh. Nếu nói Giang Cảnh Xuyên rất có hứng thú với chuyện đó thì quá là vớ vẩn, ngoại trừ mấy thanh niên văn nghệ thì không nhiều anh em đàn ông thích sáng sớm tinh mơ bò dậy đi ngắm mặt trời mọc, bọn họ càng thích làm tổ trong chăn ngủ đến tự nhiên tỉnh hơn. Giang Cảnh Xuyên cảm thấy Tô Yên hẳn là sẽ thích, hơn nữa lần này tới đây dù sao cũng phải cùng cô đi làm một vài chuyện có nghĩa.
Ngắm bình minh, ngắm hoàng hôn, ngắm ánh nắng chiều đầy trời chắc chắn là không thể thiếu được.
Tô Yên một bụng căm giận, cô hoàn toàn không có hứng thú với ngắm mặt trời mọc. Chẳng qua thấy Giang Cảnh Xuyên hứng thú bừng bừng, cô chỉ có thể nuốt cục tức phải rời giường, không tình nguyện xuống giường rửa mặt chải đầu.
Khi hai người rời khỏi biệt thự đi ra bãi biển, một chút bực bội kia cũng bị gió biển thổi bay.
Đây là ở trên đảo, một năm bốn mùa gần như đều là mùa hè, cho dù mấy ngày nay nhiệt độ không khí có thấp hơn một chút nhưng đến giữa trưa, đi trên bờ cát giống hệt như đi trên ván sắt nung vậy, chỉ cần thêm chút hạt thì là lên là ok rồi.
Giang Cảnh Xuyên thật vất vả mới rút ra một chút thời gian nghỉ ngơi từ trong đống công việc của mình, tất nhiên là ngủ đến tự nhiên tỉnh. Còn Tô Yên, trải qua một buổi tối lăn lộn, cho dù làm việc và nghỉ ngơi có quy luật cũng mệt đến mức tỉnh dậy cùng Giang Cảnh Xuyên. Chờ sau khi hai người rửa mặt chải đầu rồi lại ăn cơm trưa thì đã là giữa trưa, vừa thấy ánh mặt trời bên ngoài, hai người đã không muốn đi ra.
Không đi ra ngoài thì làm gì đây? Vậy làm tổ trong biệt thự xem TV ngủ trưa thôi. Mãi cho đến năm sáu giờ chiều hai người mới dám đi ra ngoài.
Tô Yên duỗi người, cô trực tiếp cởi giày đi trên bờ cát, lạnh lạnh, thoải mái cực kỳ.
Vì để chuyến đi này có thể trọn vẹn hơn một chút, Giang Cảnh Xuyên đã cố ý phân phó trợ lý đi mua một chiếc máy ảnh SLR*. Anh cũng chỉ là một tên gà mờ, chẳng qua kỹ thuật chụp ảnh vẫn có thể bỏ xa Tô Yên mấy con phố. Hai hôm nay anh nghiên cứu một chút, không ngờ lúc này chụp ảnh lên cũng ra gì phết.
*Máy ảnh SLR: máy ảnh phản xạ ống kính đơn.
Hai ngày nay Tô Yên vẫn phơi nắng đều đều, khổ nỗi Giang Cảnh Xuyên đã đen đi vài phần nhưng cô lại không thay đổi chút nào. Buổi tối, Giang Cảnh Xuyên ôm cô, thấy làn da cô vẫn trắng nõn như vậy, anh cảm thấy thật đúng là thích thế nào cũng không đủ.
Máy ảnh của Giang Cảnh Xuyên gần như toàn là ảnh của Tô Yên. Vốn dĩ dáng người Tô Yên đã không tồi, hơn nữa làn da trắng, dáng người gầy gầy ưa nhìn, cho dù kỹ thuật của Giang Cảnh Xuyên chẳng ra gì cũng có thể chụp cô cực kỳ xinh đẹp.
"Đột nhiên anh có chút hiểu ra tại sao nhiều người lại yêu thích loại máy ảnh này như vậy." Giang Cảnh Xuyên ngồi ở trên tảng đá ngầm bên cạnh, nhân lúc Tô Yên không chú ý chụp được góc nghiêng nhìn ra xa xăm của cô.
Tô Yên cảm thấy thời đại này quá thần kỳ. Điện thoại thì không nói, ấy thế mà còn có thể chụp ảnh, cái này không biết mạnh hơn họa sư trong cung bao nhiêu lần. Trước kia cô không mấy hài lòng với chuyện vẽ tranh, cô luôn cảm thấy những họa sư đó đều vẽ mọi người thành một dáng vẻ, trông khô khan cực kỳ.
"Cái gì?" Tô Yên không sử dụng máy ảnh trong tay Giang Cảnh Xuyên cho nên không hiểu anh đang nói gì.
Giang Cảnh Xuyên đang cúi đầu xem mấy tấm ảnh vừa chụp, anh không ngẩng đầu đáp: "Bởi vì chụp người mình thích thật sự sẽ nghiện."
Tô Yên không thể không cười. Cô không biết hiện tại tình cảm của Giang Cảnh Xuyên đối với cô đã đến mức độ nào, có lẽ là nhiều hơn nhiều so với một từ thích nhưng tuyệt không phải là yêu. Cô đã từng được một người yêu sâu sắc cho nên cô biết được yêu là cảm giác gì, là bất chấp mọi thứ, là không có sợ hãi. Thật xin lỗi, hiện tại cô không cảm nhận được cảm giác này ở trên người Giang Cảnh Xuyên.
Nhưng mà cô sẽ không tham lam, cô mới thực sự ở bên Giang Cảnh Xuyên không được bao lâu, có thể có được kết quả trước mắt cô đã rất vừa lòng rồi.
Trong lòng Tô Yên cũng biết, có được điều này hơn phân nửa là nhờ thân phận của cô, bởi vì cô là vợ của anh, cho nên anh mới không nhìn đến những người phụ nữ khác.
Nghĩ vậy, Tô Yên dựa vào trên vai Giang Cảnh Xuyên sâu kín thở dài: "Thật hy vọng có thể vẫn luôn luôn như thế này, Cảnh Xuyên, em thật sự cảm thấy đây là cuộc sống mà mình muốn."
Tận đáy lòng cô hy vọng cuộc sống này có thể kéo dài cho đến khi cô chết. Đối với người có thể cho cô cuộc sống mà cô muốn, Tô Yên sẽ dành cho kiên nhẫn và dịu dàng lớn nhất, điều này chẳng phải càng thực tế hơn tình yêu hư vô mờ mịt sao?
Cái người cửu ngũ chí tôn kia không hiểu, cô hy vọng Giang Cảnh Xuyên có thể hiểu.
Thành phố A bên này, ba Giang về nhà thấy trong nhà có cherry tươi thì tò mò hỏi: "Dì mua sao? Mùi vị không tệ lắm, rất tươi."
Mẹ Giang vừa mới học xong khóa học yoga và tiễn giáo viên rời đi, nghe thấy ba Giang hỏi như vậy thì không khỏi xì cười: "Có người mượn hoa dâng Phật* nhưng cuối cùng lại vác đá nện vào chân mình."
*Mượn hoa dâng phật: chỉ sự việc một người, dùng thứ của người khác để làm phương tiện tạo lợi cho mình.
Ba Giang và mẹ Giang tự do yêu đương kết hôn, nhiều năm như vậy tình cảm hai người vẫn rất mặn nồng. Mẹ Giang bảo dưỡng rất tốt, đi ra ngoài với Giang Cảnh Xuyên nói là chị em cũng có người tin. Mà ba Giang thì đã có bụng nhỏ, thoạt nhìn là đàn ông trung niên. Một điều mà Tô Yên bội phục mẹ Giang chính là qua nhiều năm như vậy vẫn có thể làm cho chồng coi mình là nữ thần, đây thật là điều mà người bình thường không thể làm được.
Thấy không, ba Giang vừa thấy mẹ Giang cười đến vui vẻ thì vội vàng chạy lại: "Ai vậy."
Hai vợ chồng ở bên nhau không bao giờ hết chuyện để nói. Mẹ Giang nhớ tới sắc mặt cuối cùng của Vương Tư Kỳ hôm nay, bà nhịn không được vui vẻ: "Anh có biết con gái nhà họ Vương kia không? Cherry là cô ta mang tới đấy, bụng dạ cô gái đó đúng thật là loanh quanh lòng vòng mà."
Ba Giang cố gắng nhớ lại một chút, cuối cùng não cũng nảy số: "Hình như là bạn học của Tiểu Xuyên đúng không? Làm sao vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!