Chương 43: (Vô Đề)

Cãi nhau vì người yêu cũ là điều kiêng kị, nhưng cứ như vậy đề cập một chút, sau đó làm bộ làm tịch ăn chút dấm cũng không tồi.

Giang Cảnh Xuyên nghiêm túc nhớ lại, trả lời cô: "Không phải cô ấy sai, là vấn đề của anh."

Thật ra một khoảng thời gian rất dài sau khi chia tay Giang Cảnh Xuyên vẫn rất cảm thấy có lỗi, anh vẫn luôn cảm thấy mình đã phụ tâm ý của một cô gái, anh không biết quý trọng, ở độ tuổi không hiểu chuyện yêu đương đã phụ lòng cô, mặc dù không yêu nhưng vẫn thấy có lỗi.

"Làm sao?"

"Lúc đó bởi vì một vài nguyên nhân mơ mơ màng màng mà ở bên nhau, thật ra đều chưa chuẩn bị sẵn sàng, trong lòng anh xem cô ấy là bạn bè mà đối đãi. Khi ấy anh bận các hạng mục, cũng không nói chuyện nhiều, số ngày chân chính ở cùng cô ấy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Có lẽ cô ấy chịu không nổi nên mới nói chia tay." Đến tuổi này của anh xem như ngộ ra một đạo lý, đàn ông có bận hay không không quan trọng, chỉ cần đặt cô ở trong lòng, cho dù bận rộn đến đâu cũng sẽ cố gắng dành thời gian ăn cơm và đi du lịch với cô, tựa như hiện tại anh đối với Tô Yên.

Năm đó ở nước ngoài tuy rằng cũng bận nhưng cũng không đến nỗi không có thời gian. Chỉ là mỗi khi rảnh rỗi anh sẽ muốn ở chung cư đọc sách, không đi đâu cả. Hiện tại ngẫm lại, không phải vấn đề bận hay không bận, chỉ là không quan tâm mà thôi.

Tô Yên như có điều suy nghĩ gật đầu: "Vậy thật sự là anh không đúng rồi, hiện tại thì sao, cô ấy thế nào?"

Giang Cảnh Xuyên thở dài một hơi: "Sau này không còn liên lạc nữa, chỉ là sau đó gửi mail qua lại với bạn cùng lớp, người kia nói cho anh cô ấy đã kết hôn, gả cho một người da trắng, chàng trai ngoại quốc kia theo đuổi cô ấy rất lâu. Hiện tại có lẽ là cũng không tồi."

Tình yêu chính là chuyện người trước trồng cây người sau hái quả.

Giang Cảnh Xuyên trở thành như bây giờ có liên quan đến sự giáo dục của mẹ Giang, nhưng cũng không thể không nhờ vào kinh nghiệm lúc trước.

"Cho nên mỗi người đều có quá khứ, quá khứ không thể quên, chỉ cần trong lòng nhớ kỹ là được rồi, không cần phải cố quên nhưng cũng đừng làm ảnh hưởng đến hiện tại và tương lai." Lời này của Giang Cảnh Xuyên có thâm ý, Tô Yên biết, anh đang nói cô không cần có áp lực quá lớn về Thẩm Bồi Nhiên.

Đồng thời anh cũng đang nói cho cô, hãy quý trọng người trước mắt.

"Anh không được quên nhưng anh cũng đừng có mà nghĩ đến." Tô Yên cố ý xen vào chọc cười, làm nũng nói: "Anh chỉ được nghĩ về em thôi."

Thật ra Giang Cảnh Xuyên rất thích Tô Yên ghen. Cô ghen có nghĩa là cô quan tâm, nếu cô quá mức rộng lượng anh mới phải hoảng hốt.

"Hy vọng người nào đó làm gương tốt mới đúng." Giang Cảnh Xuyên mỉm cười.

"Đó là điều cần thiết, bây giờ em ngoài  nhìn anh ra thì còn có thể nhìn ai?" Tô Yên không có một chút hứng thú nào với chuyện bắt cá hai tay. Nếu ngày nào đó thật sự xảy ra biến hóa lớn đến nghiêng trời lệch đất, cô và Giang Cảnh Xuyên tan vỡ, cô sẽ phải hoàn toàn cắt đứt với Giang Cảnh Xuyên rồi mới có thể phát triển mối quan hệ mới.

Con người mà, chỉ có cùng đứng trên một cái thuyền mới là vững chắc nhất.

Hậu quả lớn nhất của chân đạp hai thuyền chính là rơi xuống nước một cách chật vật nhất.

Chuyện cưỡi lừa tìm ngựa này không thể tồn tại trong tình yêu, đừng tưởng rằng lừa và ngựa trời sinh ngu dốt, Tô Yên chưa bao giờ xem đàn ông là đồ ngốc.

Nói một cách chính xác là, đừng coi bất kỳ kẻ nào thành đồ ngốc, bởi vì kết quả lớn nhất chính là bản thân mình có lẽ mới là kẻ ngu ngốc nhất.

"Ngoan." Giang Cảnh Xuyên cực kỳ hưởng thụ lời này của Tô Yên.

Nói xong chuyện về người cũ lại thêm từng người cam đoan, Tô Yên cũng thích ứng với chuyện lúc này đang ở trên không. Cô bắt đầu ghé vào trên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, cô chỉ có một cảm giác đó chính là bị chấn động. Từ trong tầng mây nhìn xuống phía dưới, hết thảy đều đẹp tuyệt vời, bầu trời cũng xanh thẳm như vậy. Tô Yên hận mình lúc này không thể biến thành kẹo bông gòn lăn qua lăn lại trên đám mây.

Mặc kệ như thế nào, cuối cùng cô đã hoàn thành nguyện vọng khi còn nhỏ, đó chính là bay lên trời.

Giang Cảnh Xuyên đeo bịt mắt, anh đang đắp chăn ngủ bù.

Sau khi Tô Yên xem đủ phong cảnh rồi thì xoay người lại, cô cũng bắt chước bộ dáng của anh, đắp kín chăn. Nghiêng đầu nhìn Giang Cảnh Xuyên, cô không nhịn được thò tay ra bóp bóp mũi anh, vừa định thu tay lại đã bị anh nắm chặt lấy rồi đan mười ngón tay vào nhau.

"Đừng nghịch ngợm, ngủ đi."

Tô Yên bĩu môi, song cũng không làm loạn nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống, chẳng được bao lâu cũng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Mười ngón tay đan chặt vào nhau không buông.

Máy bay hạ cánh, Giang Cảnh Xuyên kéo hai cái cái vali, Tô Yên đi theo bên cạnh anh. Vừa ra sân bay đã cảm giác một luồng gió nóng ập tới. Một chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước mặt bọn họ, ngay sau đó một người trẻ tuổi da ngăm bước xuống, anh ta vừa tháo kính râm vừa nói với Giang Cảnh Xuyên: "Là Giang Cảnh Xuyên Giang tiên sinh sao? Robin tiên sinh bảo tôi tới đón hai người."

"Ừm, làm phiền rồi." Giang Cảnh Xuyên giúp đỡ đặt vali vào trong cốp xe, Tô Yên không dám lên xe một mình nên cô đứng chờ ở một bên, chờ Giang Cảnh Xuyên bận rộn xong mới cùng anh lên xe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!