Chương 42: (Vô Đề)

Ngày hôm sau, sau khi ăn cơm trưa và nghỉ ngơi một chút, Giang Cảnh Xuyên liền dẫn theo Tô Yên chuẩn bị ra sân bay. Bởi vì muốn ra đảo nghỉ phép cho nên Giang Cảnh Xuyên cố ý kiểm tra nhiệt độ, thế nhưng còn nóng hơn cả thành phố A. Hiện tại Tô Yên đã biết cách phối quần áo, hôm nay cô mặc một chiếc váy xanh nhỏ được thiết kế rất retro làm tôn lên làn da tuyết trắng, lại đeo kính râm mới mua hôm qua làm người ta vừa thấy đã biết là đi nghỉ phép, khiến cho mùa hè nóng bức mang theo một luồng mát lạnh.

Tô Yên kích động từ hôm qua đến giờ. Không trách cô được, dù sao nghiêm túc mà nói, cả đời trước và đời này cô chưa từng đi đâu xa nhà. Giang Cảnh Xuyên thấy cô có sức sống như vậy, thừa dịp tài xế không chú ý liền ghé vào tai cô nói nhỏ: "Thấy em hôm nay có tinh thần như vậy, biết thế tối hôm qua không tha cho em."

Nói là Giang Cảnh Xuyên vừa mới khai trai cũng không quá đáng. Ngày ngày ôm vợ, lúc nào cũng muốn tiếp xúc thân mật liều chết triền miên nhưng cũng may anh là người biết tiết chế, nghĩ đến hôm nay phải ngồi máy bay, cho nên tối hôm qua nằm trên giường cũng không làm gì, chỉ hôn vài cái rồi đi ngủ.

Tô Yên vừa nghe lời này lập tức thẹn quá hóa giận, cô hung hăng nhéo da thịt mềm mại trên eo anh, thấp giọng cắn răng nói: "Không cho nói!"

Thật ra Tô Yên cũng không quá muốn xây dựng hình tượng dịu dàng, thỉnh thoảng tỏ ra cáu kỉnh một chút mới bình thường. Hiện tại ở bên Giang Cảnh Xuyên cũng sẽ làm bộ làm tịch tranh cãi ầm ĩ, không phải thật sự ầm ĩ mà chỉ là một chút xúc tác cho tình cảm của bọn họ.

Giang Cảnh Xuyên chỉ nở nụ cười đầy ẩn ý, người này từ khi quen thuộc Tô Yên dường như đã lộ ra bộ mặt thật, không hề che giấu nữa.

Hôm nay là ngày làm việc, cũng không phải mùa cao điểm du lịch, cho nên lúc này đi sân bay một đường rất suôn sẻ, chưa tới một tiếng đã đến nơi.

Tô Yên đứng ở sân bay, cô chỉ cảm thấy đôi mắt cũng không đủ nhìn, vẫn là lần đầu tiên cô tới nơi này. Tuy rằng lúc trước cũng từng thấy trên TV nhưng lúc này vẫn cảm thấy cái gì cũng mới lạ. Theo đuôi Giang Cảnh Xuyên đi làm thủ tục đăng ký, sau đó lại mang hành lý đi gửi vận chuyển. Mặc dù trong lòng rất nhiều nghi vấn nhưng Tô Yên vẫn nhịn xuống không hỏi ra.

Trước kia nguyên thân cũng từng ra ngoài du lịch, hẳn là cũng đi máy bay rồi, nếu lúc này hỏi ra một vài vấn đề làm người ta buồn cười thì không ổn lắm.

Sau khi qua cửa kiểm tra an ninh, Giang Cảnh Xuyên nắm tay Tô Yên ngồi ở phòng chờ, không có quá nhiều người, chẳng qua Tô Yên mới vừa ngồi xuống thì điện thoại đã vang lên.

Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, thấy tên hiển thị thì nhướng mày, nhìn về phía Giang Cảnh Xuyên: "Là em gái của Lục tiên sinh."

Sau khi nói xong cô liền bắt máy, còn chưa kịp nói gì, giọng nói hưng phấn dị thường từ đầu bên kia đã truyền tới: "Chị Tô! Chị còn nhớ em không? Em là Giai Doanh, Lục Giai Doanh, lần trước gặp nhau rồi, em là bạn học của Tinh Tinh ạ."

"Còn nhớ, chị có lưu số điện thoại, xin hỏi em có chuyện gì không?" Thật ra Tô Yên rất thích cô gái nhỏ này, ngây thơ hoạt bát, toàn bộ tâm tư đều viết ở trên mặt, người đơn giản như vậy ai mà không thích cơ chứ.

Trước kia bạn học của Tô Yên đánh giá cô thế này, lúc thượng đế tạo ra cô nhất định là rất dụng tâm.

Khuôn mặt thì không nói, gần như không tỳ vết, làn da lại trắng, dáng người không tính là cao gầy nhưng cũng không thấp, ít nhất duy trì ở trên mức trung bình. Người như vậy chắc phải là bình hoa ngực lớn không có đầu óc mới đúng nhưng chỉ số thông minh của Tô Yên vẫn luôn online, không hề kéo thấp giá trị của khuôn mặt kia, quan trọng nhất chính là, giọng nói của Tô Yên thực sự là siêu mềm mại, ngay cả mắng chửi người đều giống như đang làm nũng, mềm mại, nhu thuận, tựa như không thể nào nói lớn tiếng với người khác.

Giang Cảnh Xuyên nghe Tô Yên nói chuyện điện thoại, anh chỉ cảm thấy còn chưa đủ yêu cô. Bởi vì mẹ nhà mình dạy dỗ rất thành công, cho nên Giang Cảnh Xuyên thật sự  chưa từng tưởng tượng xem người tình trong mộng của mình có bộ dáng gì. Khi đó mỗi lần nằm mơ anh đều mơ thấy từ đơn và công thức, đừng nói là phụ nữ, ngay cả sinh vật giống cái cũng chưa từng nghĩ đến.

Sau khi cùng Tô Yên xác định tâm ý của nhau, anh bắt đầu tin tưởng một câu đã từng đọc được ở quyển sách trong thư viện, đó chính là trên đời này nhất định sẽ xuất hiện một người được đắp nặn cho riêng mình.

Hiện tại anh tin tưởng, Tô Yên chính là người đó của anh.

Lục Giai Doanh gọi cuộc điện thoại này tới chính là muốn hẹn Tô Yên ngày mai ăn cơm. Vốn dĩ ba mẹ Lục không có ý gì khác, chẳng qua khi cả nhà ngồi ăn cơm Lục Giai Doanh thuận miệng nói Tô Yên là chị dâu của bạn học Giang Tinh Tinh, ba mẹ Lục quan tâm con gái luôn lo lắng cô ấy sẽ bị lừa, Lục Dạng đành phải giải thích nói Tô Yên là vợ Giang Cảnh Xuyên, ẩn ý là nhà mình không đáng để người ta lừa. Lục Dạng còn chưa nói dứt lời, vừa nói ra tâm tư người Lục gia đã lay động.

Mọi người đều biết tình cảnh hiện tại của Lục Dạng không thể nói là tốt lắm, nhiều trợ lực cũng tốt, vì thế ba mẹ Lục liền có ý muốn giúp cháu trai, bắt đầu thúc giục con gái gọi điện thoại mời Tô Yên ăn cơm.

Tô Yên nghe xong mục đích của cô nàng, trên mặt nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Giai Doanh, ngại quá, gần đây chị không có thời gian, lúc này chị và chồng chị đang ở sân bay rồi, nếu không chờ chị trở về lại liên lạc với em nhé?"

Giang Cảnh Xuyên nghe Tô Yên gọi anh là chồng cô, thể xác và tinh thần đều sung sướng cực kỳ.

Bản thân Lục Giai Doanh vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, vừa nghe lời này cũng không cảm thấy thất vọng, ngược lại hứng thú bừng bừng hỏi: "Đi ra ngoài chơi á? Chị đi đâu vậy ạ?"

Cô ấy rất thích Tô Yên, cũng rất thích trò chuyện với Tô Yên.

"Chị cũng không biết là nơi nào. Chồng chị bảo đó là một hòn đảo." Đây là tâm cơ nhỏ của Tô Yên, khi Giang Cảnh Xuyên ở đây, nhất định phải lôi anh ra tạo cảm giác tồn tại, như vậy Giang Cảnh Xuyên sẽ cảm thấy cô để ý anh, bằng không cứ nhắc đến anh làm gì?

"Thật tốt, em cũng muốn ra ngoài chơi, chỉ là lúc này không có thời gian. Đúng rồi, chị Tô, em mới tìm được một việc làm thêm, là dạy múa cho trẻ em, tiền lương xem như không tệ, chờ khi nào em được nhận đồng lương đầu tiên em sẽ mời chị ăn cơm nhé!" Lục Giai Doanh nói chuyện điện thoại với Tô Yên quá say mê, cô ấy không mảy may chú ý tới vẻ mặt suy sụp của anh họ mình.

Tô Yên bị cô gái nhỏ này chọc cười, nhưng trong lòng mơ hồ có chút gì đó mất mát.

Cô có chút tiếc nuối, cũng có chút oán hận, nếu cô được sinh ra ở thời đại hòa bình này thì tốt biết mấy. Mọi người đều bình đẳng, có thể cô sẽ có một gia đình ấm áp, có lẽ sẽ giống như Lục Giai Doanh.

Thẳng thắn mà nói, trong lòng Tô Yên cũng hâm mộ phụ nữ nơi này có thể tự lực cánh sinh, vì cuộc sống mà nỗ lực phấn đấu. Nhưng cô đã không thể có cuộc sống như vậy, trong lòng hâm mộ là một chuyện nhưng trong xương cốt quan niệm nào đó đã ăn sâu bén rễ, giống như khi còn ở khuê các, cô cũng có khuê mật quan hệ không tồi. Cô còn nhớ rõ cô gái kia đỏ mặt nói với cô rằng rất thích thư sinh trong thoại bản, đó có lẽ là lời thầm kín rất trong lúc đó của khuê mật.

Cuối cùng cô gái này gả cho con trai của đại tướng quân, cuộc sống không được coi là hạnh phúc nhưng cũng không tồi. Khi gặp lại một lần nữa, cô gái nhỏ từng e thẹn nói thích thư sinh đã sớm không còn nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!