"Phu nhân, cô đừng nghĩ sinh con sẽ đau như vậy. Thật ra hoài thai mười tháng, chờ đến khi sinh ra, tình cảm cô và đứa trẻ không chỉ sâu đậm bình thường đâu. Hơn nữa, cô thử nghĩ xem, cục cưng nhỏ đáng yêu biết bao, làm mẹ rất vĩ đại, nhìn cục cưng liền cảm thấy bao nhiêu đau đớn đều là đáng giá, về sau đứa bé cũng là người thân với cô nhất."
Cô cảm thấy dì Vương quá thích hợp để đàm phán, đúng vậy, lúc này cô có hơi dao động rồi.
Thấy Tô Yên là thật sự nghe vào, dì Vương mới vừa lòng xuống lầu. Ngây người ở Giang gia nhiều năm như vậy, tư tưởng của dì Vương cũng không phải quá cổ hủ, bà cũng không cảm thấy phụ nữ còn phải sinh con mới ổn định như thời cổ đại, chỉ là hào môn không giống gia đình bình thường, cả ngày bà cập nhật tin tức cũng biết, cái gì mà con dâu nhà nào hết lần này đến lần khác muốn sinh con trai, sinh một đứa còn chưa đủ, phải sinh hai đứa mới được.
Chẳng lẽ tố chất người ta không ổn sao? Chẳng lẽ giác ngộ của người ta dừng lại ở triều Thanh rồi sao?
Không phải, là thân bất do kỷ*.
*Thân bất do kỷ: Trích từ câu "nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ" nghĩa là ở đời có biết bao chuyện mà bản thân chẳng thể làm chủ được.
Đây là một mặt tàn khốc nhất. Con cái không phải cơ sở để tồn tại*, cũng không phải nói sinh được con trai là có thể kê cao gối mà ngủ nhưng không sinh con mà có thể vững chân, liệu có mấy người đây?
*Ở đây là tồn tại trong hào môn.
Buổi tối khi Giang Cảnh Xuyên về nhà liền phát hiện cảm xúc của Tô Yên có chút sai sai, anh nghĩ thầm, chẳng lẽ là Thẩm Bồi Nhiên lại làm loạn ra chuyện gì xấu? Chắc là không đâu.
Ăn cơm hai người lại ra ngoài tản bộ nhưng mọi ngày, Giang Cảnh Xuyên hỏi: "Em làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
Tô Yên kéo cánh tay anh, thở dài: "Em đang suy nghĩ một vấn đề cực kỳ nghiêm túc và sâu sắc đấy."
Giang Cảnh Xuyên bị thái độ của cô chọc cười: "Nói anh nghe chút xem, chúng ta cùng nhau thảo luận vấn đề nghiêm túc và sâu sắc này."
"Cảnh Xuyên, nếu ông bà thúc giục chúng ta sinh con thì làm sao bây giờ?" Trong lòng Tô Yên cực kỳ mâu thuẫn, cô biết rõ mình tránh không khỏi, cũng biết cuối cùng mình sẽ phải sinh con với Giang Cảnh Xuyên. Nhưng cô vẫn cảm thấy ngày này thà đến muộn một chút còn hơn.
"Tiểu Yên, anh vẫn là câu nói kia, anh sẽ không miễn cưỡng em." Giang Cảnh Xuyên dừng lại, anh đứng ở trước mặt Tô Yên, hơi khom lưng xoa mặt cô, cười nói: "Bình thường em thông minh như vậy, thế nào đến loại chuyện này lại ngốc nghếch rồi? Chúng ta phải hiếu thuận tôn trọng ông bà nhưng tuyệt không thể mù quáng. Hiếu thuận mù quáng càng đáng sợ hơn bất hiếu , chúng ta nên tiếp thu kỳ vọng của bọn họ trong phạm vi chấp nhận được.
Tin tưởng anh, ông bà cũng không phải người không biết lý lẽ."
Tô Yên bĩu môi, "Anh còn nói thế nữa, lúc ấy không phải cũng không muốn cưới em sao? Tại sao lại không chống lại áp lực?"
Giọng nói cô rất mềm, hệt như đang làm nũng, đương nhiên đây cũng là nghi hoặc của cô, trong ấn tượng của cô, Giang Cảnh Xuyên là một người rất có chủ kiến, chỉ cần là anh không muốn làm thì không ai có thể ép buộc anh, nếu nói như vậy, vì sao lúc trước lại tiếp nhận cuộc hôn nhân mà anh không muốn này?
"Hỏi rất hay." Giang Cảnh Xuyên xoa đầu cô như dỗ trẻ con: "Thật ra khi kết hôn anh cũng không tự tin mình có thể phụ trách cuộc hôn nhân này với em, đây cũng coi như là một lần đánh cuộc, đúng là anh bị ép nhưng không phải là do ông bà."
"Nói thế nào?" Tô Yên truy hỏi.
"Khi anh biết ông bà có suy nghĩ này, nó đã lan truyền trong giới kinh doanh rồi, thân thích nhà em cũng biết em phải gả đến Giang gia. Sau đó anh cũng cho người điều tra, toàn bộ người xung quanh em đều biết em phải gả cho anh, xin lỗi, lúc ấy anh không biết là em cũng không muốn. Anh cứ tưởng em chấp nhận cuộc hôn nhân này. Không thể không nói ông bà anh thật sự quá nóng vội, cũng quá hiểu anh, nếu tin tức đều đã truyền ra, mà anh cũng không có bạn gái, dưới tình huống như vậy, em cảm thấy anh sẽ đồng ý hay không đồng ý đây?"
"Nếu đồng ý, anh sẽ có một nửa khả năng cùng em sống một cuộc hôn nhân hạnh phúc nhưng nếu không, lỡ em nhất thời phẫn uất làm ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Mặc dù là thời đại này rồi nhưng thanh danh của một cô gái vẫn là rất quan trọng."
Giang Cảnh Xuyên không nói, sở dĩ anh không tra được quan hệ của Thẩm Bồi Nhiên và cô có lẽ là bị người Tô giá và Tần gia cùng nhau che giấu. Lúc ấy anh cũng không tốn công đi tra, cho nên tra không được là bình thường.
Chỉ là chuyện này không cần thiết nói với Tô Yên, nói ra sẽ chỉ làm trong lòng cô càng thêm không thoải mái thôi.
Lúc ấy anh cũng suy xét mấy đêm mới quyết định. Khi đó anh đúng là muốn chung sống thật tốt với Tô Yên, nhưng cũng đồng thời tính toán đến chuyện xấu nhất, nếu bọn họ không hợp nhau, cô cũng muốn ly hôn, vậy thì anh sẽ đáp ứng cô.
Tô Yên nhìn Giang Cảnh Xuyên, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
"Được rồi." Giang Cảnh Xuyên đứng thẳng dậy, cười với cô: "Cho nên, ngay từ đầu em đã không muốn cuộc hôn nhân này, anh đây liền không hy vọng, ngay cả vấn đề con cái cũng không thể chiều theo ý em. Tiểu Yên, chuyện này anh nghe em. En tùy tâm sở dục là được rồi."
"Anh đúng là không tiếc công sức phô bày lòng tốt của mình cho em xem." Tô Yên nắm chặt nắm tay nhỏ đấm anh một cái.
Thật là quá xảo quyệt!
Giang Cảnh Xuyên làm bộ bất đắc dĩ nhéo mi tâm: "Khi biết em không muốn chấp nhận cuộc hôn nhân này, hơn nữa đã có người yêu, anh rất hối hận, anh luôn cảm thấy bản thân mình trăm năm mới lương thiện một lần đúng là gặp quỷ. Từ đó anh đã quyết định, về sau mặc kệ thế nào, cho dù cả nhà cùng đe dọa, anh cũng tuyệt đối không ép bản thân làm chuyện mình không thích."
Dưới ánh hoàng hôn, Giang Cảnh Xuyên giống như được phủ một tầng kim quang, cả người cứ như vậy sáng lấp lánh: "Hiện tại cũng như vậy thêm một chút, cho dù là ai, đều không thể cưỡng ép anh và em làm chuyện không muốn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!